Khưu Thục thấy túi rác đã đầy rồi cho nên cô liền túm lại rồi đem ra trước cổng để cho xe rác đem đi xử lý,vừa mở cửa bước vào thì thấy mấy anh vệ sĩ lực lưỡng khiến cho cô không thể kìm được cái sự mê trai của mình nữa rồi.
" Này anh đẹp trai,sao anh cao to thế "
" Khưu Thục,bộ cô muốn bị đuổi việc à. Không vào trong làm việc mà ở đây chọc ghẹo người at,cô có tin tôi nói lại với ông chủ không "
Phạm Triều có chút khó chịu rồi kéo Khưu Thục đi vào trong nhà, anh kéo người ta giống như kéo bao lúa vậy.
'' Này,cái anh này...anh nhẹ nhàng với phụ nữ không được hả..""
" Ai bảo cô không nghe lời làm chi...""
" Anh...anh..."
" Á...a....uỵch...''
Hai người đang cãi nhau thì nghe thấy có tiếng động bên ngoài,Y Nhi đã ngã xuống đất,đầu thì đập vào chậu cây ở gần đó,máu cứ tuông ra không ngừng.
" Y Nhi.."
'' Cô Y Nhi.."
" Mau đưa người đi bệnh viện đi,cô ấy chảy nhiều máu quá.."
" Để tôi đi lấy xe.."
Đám người làm trong nhà cứ thế mà nháo nhào thêm một lần nữa, nhưng Châu Ly cô ta không có quan tâm cho lắm mà ngồi phòng khách sơn móng tay..
20 phút thì cũng đến bệnh viện,khi mà Y Nhi vào phòng cấp cứu rồi thì Phạm Triều mới có thời gian gọi điện cho Bắc Sở..
Phạm Triều gọi tận 10 cuộc nhưng mà chẳng có ai nghe máy,sau đó thì gọi cho trợ lý của anh..
[ Reng..reng..]
[ Thừa Thiên...cậu không biết quý tắc làm việc của tôi à..]
[ Dạ..sếp..em xin lỗi..]
Thừa Thiên thấy sếp mình nói vậy thì liền khoá máy lại rồi bỏ vào trong túi quần.
Cuộc họp diễn ra đến 3 giờ chiều thì mới xong,sau khi ra khỏi phòng họp thì Bắc Sở đi ra ngoài ăn cơm bởi vì từ sáng giờ anh chưa ăn gì cả. Điện thoại của anh có ai gọi đến thì anh cũng chẳng màn quan tâm đến nữa, nhưng mà có gọi thì anh cũng chẳng thể nào nghe được bởi vì anh đã sạc điện thoại ở văn phòng từ sáng giờ rồi.
Ở bệnh viện hơn mấy tiếng chờ đợi thì bác sĩ cũng đi ra,y tá tắt đèn phòng cấp cứu rồi đẩy bệnh nhân đến phòng hồi sức.
" Bác sĩ,cô ấy sao rồi.."
" Cậu là chồng của cô ấy à "
" Không phải, tôi là vệ sĩ của cô ấy.."
" Bệnh nhân bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng,làm việc quá sức.Với lại cô ấy bị người ta đánh,tác động vật lý máu chảy ra quá nhiều cho nên mới ngất xỉu rồi hôn mê như vậy ""
" À còn một điều nữa là cô ấy bị rách cổ tử cung rồi, trong hai tuần đầu không được quan hệ.."
" Vâng,cám ơn bác sĩ "
Anh cứ suy nghĩ câu nói của bác sĩ từ nãy giờ là cô Y Nhi bị rách cổ tử cung nhưng mà cô ấy không có bạn trai mà.Vậy thì người đó ai chứ,có khi nào là cậu chủ hay không đây..
Vào cái đêm sinh nhật 18 tuổi của cô ấy thì cậu chủ qua đó đến sáng thì mới trở về, nhưng nghĩ cũng lạ thật mười 14 năm rồi thì anh mới đi qua đó, rồi qua ngày hôm sau thì cậu chủ lại qua thêm một lần nữa khiến cho ai nấy cũng cảm thấy kỳ lạ.
Một lát sau thì Phạm Triều đi lại quầy thu ngân đóng tin viện phí cho Y Nhi rồi sau đó thì mới lên phòng bệnh..Anh mở cửa bước vào thì thấy Y Nhi vẫn chưa tỉnh dậy,chắc có lẽ là trong ngươi vẫn còn thuốc mê.
" Cô về nhà lấy quần áo cho cô ấy đi "
" Ừm,vậy tôi nấu cháo cho Y Nhi,để khi cô ấy tỉnh dậy thì có thể ăn "
" Cô quên lời dặn của cậu chủ rồI sao.."
" Ờ, tôi quên mất,vậy thì lát nữa tôi sẽ mua bên ngoài "
" Được "
Khưu Thục nói xong thì liền đi ra về,trên đường đi cô vừa mắng Bắc Sở, người gì mà vô lương tâm như thế,độc ác nữa chứ.Tại sao cậu chủ có thể đối xử với cô ấy như vậy chứ,đúng thật là đáng thương mà.
Tuy cô mới vào đây làm thôi nhưng mọi người đã kể lại cuộc sống của Y Nhi trong mười mấy năm vừa qua, phải nói là khổ cùng cực không có một ai khổ bằng cả..
Ba mẹ của Bắc Sở xem Y Nhi như là con gái ruột trong nhà nhưng từ khi hai người họ mất thì mọi tội lỗi điều đổ lên đầu của cô,Bắc Sở xem cô là sao chổi,xưng hô rạch ròi với nhau là mối quan hệ chú - cháu.
Như vậy thì cũng được đi nhưng tại sao lại ghét Y Nhi đến thế chứ, ngày nào cũng hành hạ người ta giống như là thời phong kiến vậy...
Ngày nào mà có đi học thì thôi,chứ bữa nào rảnh rỗi thì liền bắt cô làm đủ thứ việc hết nào là trồng cây,làm cỏ,quét sân làm vườn và kể cả cho cá sấu ăn nữa. Khưu Thục nghe người ta kể lại mà cô còn nổi hết da gà luôn rồi.
Còn nếu không làm thì sẽ bị đánh bị nhốt lại. Người ta là con người mà,chứ đâu phải là tù nhân đâu mà đối xử với nhau như thế chứ.
Đúng là cuộc sống của Y Nhi sống cũng như chết mà,nếu mà sống khổ sở như vậy,tại sao chúng ta không chết đi rồi đầu thai một hình hài mới một cơ thể mới.Có như vậy thì đó mới gọi là sống chứ..
Người ta thường nói sống chết có số phú quý do trời,cái này Y Nhi chưa tới số nữa mà đã bị Bắc Sở hành đến chết rồi...Khưu Thục vừa đi vừa thở dài, không ngờ là trên đời này lại có người khổ như thế,lúc trước cô cứ nghĩ mình là khổ sở nhất rồi nhưng không ngờ Y Nhi lại khổ và tội nghiệp hơn cô nữa.
Nhưng mà cô ấy vẫn không lựa chọn cái chết được, không phải bởi vì Y Nhi không muốn chết mà là Bắc Sở không cho phép cô ấy chết.Ở trong nhà có nhiều vệ sĩ như vậy nhằm mục đích là giám sát Y Nhi,sinh mạng của cô nằm ở trong tay của Bắc Sở chỉ khi nào người đàn ông đó cho Y Nhi chết thì cô mới có quyền chết mà thôi.