Mới chín giờ tối mà ngõ nhỏ xóm Bình Hưng đã sớm tắt đèn chỉ còn vài chiếc xe máy đi lại trong đêm. Đầu hẻm bất chợt xuất hiện một chiếc xe đạp nhỏ rẽ vào ngôi nhà số 49.

Minh Phương ngó vào nhà, đèn chưa bật, trước thềm cũng không có dép của ba, cậu nhủ thầm:

- Ba chưa về hả ta?

Phương lục lọi lấy chiếc điện thoại trong cặp, nhưng nhấn phím hoài mà màn hình vẫn không sáng. Cậu bực bội chà sát giày vào bậc thềm. Chả là sáng nay cậu vội đi học nên để quên chùm chìa khoá cửa trên bàn ăn. Lúc ra chơi cậu tranh thủ gọi cho ba trưa về ăn cơm thì gửi chìa khoá cho bác tư, ba nói để xem tiến độ làm như thế nào. Từ đó điện thoại sụp nguồn mãi.

- Xem ra hôm nay ba làm nguyên ngày ở nghĩa trang rồi.

- Phương hả con? Ba con hôm nay làm mộ nguyên ngày rồi, nói là kịp giờ gì đó. Ổng nói bây không có chìa khoá vô nhà sang nhà bác ở đêm nay. Ăn gì chưa? Vô ăn cơm rồi tắm rửa.

Bác tư giọng sang sảng, cách tấm rào kẻm giữa hai nhà vẫy tay gọi Phương.

- Dạ, con chưa ăn. Trưa ba con hong về luôn hả bác tư.

Phương lẽo đẽo đi theo sau bác tư vào nhà.

- Hong con. Nói là làm gấp lắm. Chẳng biết bao giờ xong. Thôi vô ăn cháo vịt, nay nhà cúng rằm.

- Để chị lấy cho mày!

Hà ngồi trên ghế đá ngoài hàng hiên nói chuyện với chị Hạnh và chị Mơ. Cô bá vai Phương kéo vào sau bếp, không quên nói với lại với hai chị:

- Để em vô lấy cháo cho nhóc Phương rồi lấy đậu phộng ra chị em mình ăn.

Phương bưng tô cháo vịt đầy nhóc thịt ra ngồi với các chị. Hà cất bước theo sau tay bưng chén mắm gừng, tay móc theo bịch đậu phộng luộc.

Vừa bóc đậu phộng, Hạnh nói nhỏ ra vẻ thần bí:

- Tụi bây có nghe chuyện ngôi biệt thự ngay ngã ba Giòng Ôn chưa?

Mơ nhăn mặt:

- Thôi chị ơi, tối 15 đừng kể mấy cái này nghe thấy ghê lắm.

Hất cằm về phía hai chị em Phương Hà, Hạnh nói:

- Nay chị em mình ngủ chung mày sợ gì. Hai đứa nó sợ ma nhất xóm có nói năng chi đâu.

- Tại quíu á chị. Chị biết hai đứa em sợ mà còn đòi kể, chị ác lắm ó.

Phương co hai cẳng ngồi chồm hổm trên ghế đá. Dưới ghế tối thui em sợ ó biết không.

Chẳng biết từ bao giờ hai chị em Phương Hà ngồi sát rạt nhau. Cái bà Hạnh này rất thích kể chuyện ma, mà bả kể bánh cuốn gần chết, nghe thì đã, nhưng nghe xong mắc tè không dám đi, hu hu.

Hạnh thấy Phương và Hà bắt đầu quéo người thì buông lời chọc ghẹo:

- Nay bác tư gái đánh bài suốt đêm cho coi, tụi bây khỏi sợ tiểu trong quần he he.

Mơ huých tay Hạnh:

- Thôi bà kể đi, bả hỏi cho có lệ thôi hai đứa ơi.

Hạnh hắng giọng cười hì hì, giọng cô đều đều vang lên giữa khuya vắng lặng:

- Khoảng năm bảy mấy không ai là không biết nhà ông Bảy Bến ngã ba Giòng Ôn. Ổng là chủ vựa trái cây giàu nức tiếng gần xa. Nhà đó có 4 người con, tao không nhớ tên chỉ nghe kể là có người tên là cậu ba Nghị giỏi nhất ổng kinh doanh máy móc. Người con út là Hạ, chuyện xảy ra khi cô này 17 tuổi, bằng tuổi 2 đứa bây á, nhà đó thành nhà ma cũng từ chuyện cô này mà ra.

Chẳng biết từ bao giờ mà gió bắt đầu mạnh lên, hàng tre già nhà bác tám đung đưa va vào nhau nghe kẽo kẹt rợn người. Bọn chó trong xóm nhìn thấy gì không biết bắt đầu sủa loạn lên.

- Thôi chị ơi, kể thì kể đừng nói giống tụi em chi hết, sun vòi voi hết rồi chị ơi.

Phương nuốt nước bọt, thấy rợn sống lưng quá à. Hà gật đầu phụ hoạ không quên bóc đậu phộng bỏ vào miệng.

Hạnh hắng giọng:

- Hì hì, kể chuyện ma không sợ thì kể chị bây, chưa tới đoạn gây cấn mà quéo hết trơn rồi. Để chị mày kể tiếp nè.

- Cô Hạ đó xinh, học giỏi nhà lại giàu nhất vùng nên lắm trai theo. Trong mấy người theo đuổi thì có một tên ất ơ tên Hiệp. Học không tới đâu, nhà tầm trung thôi, quan trọng là xấu trai nên cô Hà cổ đâu có ưa.

- Ê, sao bà biết người ta xấu trai, bà có sống thời đó đâu.

Mơ tỏ vẻ thôi bớt xàm em ơi.

- Nghe kể bé ơi, mà tụi bây có thấy ông già điên đi vòng vòng xóm mình không? Ông Hiệp đó.

Hạnh tỏ vẻ chị đây biết tuốt mấy em ơi.

- Ổng về già xấu vậy chắc lúc trẻ cũng hong có đẹp mấy đâu.

- Trời, trời! Rồi ổng liên quan gì chuyện ma này kể lẹ má ơi! Nghe bánh cuốn rồi đó nha!

Phương, Hà, Mơ đồng loạt nghiêng người về phía chính chủ câu chuyện. Cái này có tính là made in từ câu chuyện có thật không? Ba đứa vẻ mặt hóng hớt.

- Từ từ mấy bé ơi! Là vầy, nhà gái không ưng nhưng mà nhà trai mặt dày cứng đầu đâu có chịu bỏ cuộc. Nghe đâu là ổng nhân lúc cái cô Hạ này vào phòng dụng cụ lấy đồ thì hãm hiếp cổ. Chuyện này cổ không có dám nói với ai hết á. Từ đó cổ trầm mặc hẵng. Ba mẹ cổ nghĩ là con gái mới lớn tâm sinh lý thất thường. Cổ thì có hôm đi học hôm thì nghỉ. Ông Hiệp này ở đâu là cổ tránh mặt ở đó. Ổng mới nổi điên, tối nọ cách ngày xảy ra chuyện tầm 1 tháng ổng mới lẻn vô nhà cổ, uy hiếp cổ lấy ổng, nếu không ổng nói chuyện cổ không còn trinh bị ổng hiếp cho cả xóm biết. Trong lúc hai người giằng co thì cậu tư phát hiện có kẻ đột nhập vô nhà.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play