Tiêu Kinh Sơn rõ ràng là tự trách, lại có ý bảo hộ Mai Tử làm lòng nàng càng thêm vững vàng, sau đó cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Lúc này Lỗ Cảnh An chợt “Ha ha” cười to, vừa cười vừa nói: “Mới nãy hoàng thượng đã nói hôm nay chỉ luận tình huynh đệ, không đàm lễ quân thần, đã vậy, hoàng hậu ở trước mặt chúng ta không còn là vị mẫu nghi thiên hạ nữa, mà là Yên nhi cô nương thông minh cơ mẫn của chúng ta ngày xưa. Nếu đã như vậy, lời Kinh Sơn vừa rồi rất không đúng, Yên nhi cô nương ngày xưa phải gọi huynh một tiếng đại ca, Thái tử ngày xưa bây giờ là hoàng thượng vẫn gọi huynh một tiếng đại ca như cũ. Vậy bất luận thế nào thì hoàng hậu cũng phải gọi Tẩu Phu Nhân một tiếng tẩu tử.”
Hắn nói đến đây, nụ cười cũng không xê xích gì nhiều, chững chạc đàng hoàng nhìn mọi người nói: “Tẩu tử ở trước mặt muội muội hoặc đệ muội thì có cái gì để thất lễ hay không thất lễ đâu?”
Hô Diên tướng quân ở một bên lúc này cũng cười theo, gật đầu nói: “Cảnh An nói vậy rất đúng”
Mai Tử nghe Lỗ Cảnh An nói vậy thấy lạ lùng, không nhịn được chớp mắt nhìn về phía Lỗ Cảnh An, chỉ thấy dáng vẻ Lỗ Cảnh An chững chạc đàng hoàng đại nghĩa oai nghiêm, giống như lời hắn đều là một lẽ phải trên đời này.
Mà hoàng thượng nghe nói vậy thì lúc đầu sửng sốt, sau đó khẽ cười theo, vỗ tay nói: “Ngày xưa lúc phụ vương còn sống đã từng nói Cảnh An dù nhìn lỗ mãng nhưng lại rất có tài hùng biện, bây giờ xem ra quả nhiên là thế.”
Nói xong hắn mang theo nụ cười thản nhiên, hướng hoàng hậu của mình ôn nhu nói: “Yên nhi, bây giờ xem ra là nàng thất lễ.” Hắn nói lạnh nhạt lại thong dong, không cho phép biện bác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play