Ngày hôm nay Mai Tử dậy từ sớm. Đêm qua nàng nghe mấy nha hoàn nói tiến cung phải chuẩn bị nhiều thứ. Tuy Tiêu Kinh Sơn nói không cần quá mức để ý, tùy tiện một chút là được, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút thấp thỏm.
Thật may là nàng chẳng có gì để lo, tất cả mọi chuyện đã có người xử lý thỏa đáng, nàng chỉ cần mặc quần áo vào là được. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng vẫn có chút không tự nhiên, đi tới cầm tay nàng an ủi nói: “Trước kia không phải nàng nói muốn tới đây tìm hoàng thượng hỏi tung tích của ta sao? Sao lúc đó không có sợ như vậy.”
Mai Tử nhớ tới trước kia, nhịn cười không được: “Lúc đó ta căn bản không hiểu chuyện, một lòng nghĩ bất luận như thế nào cũng phải tìm được chàng. Bây giờ biết nhiều rồi, đương nhiên biết hoàng thượng nói một câu là có thể muốn mạng người, ta có thể không sợ sao?”
Bàn tay ấm áp khô ráo của Tiêu Kinh Sơn nắn tay nhỏ bé của nàng: “Đừng lo, đương kim hoàng thượng là một quân chủ rất nhân từ, nàng nhìn thấy người thì sẽ biết.”
Nhìn thấy người thì sẽ biết? Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng Mai Tử vẫn bất an như cũ. Tâm trí cứ như thế trên dưới thuận theo kiệu lắc lư, nàng căn bản không có tâm trạng ngắm phong cảnh. Sau một hồi lắc lư cuối cùng nàng cũng đến trước cửa cung, có người mời nàng xuống kiệu, theo người trong cung người ven con đường lát đá mà đi.
Vì Tiêu Kinh Sơn là Đại tướng quân, là võ tướng, mà Mai Tử chỉ là gia quyến cho nên phải chờ hoàng thượng tuyên triệu mới có thể gặp mặt. Thế là hai người đương nhiên phải chia tách.
Tiêu Kinh Sơn sờ sờ cái tay phát lạnh của Mai Tử, trong lòng có chút nhịn không được: “Nàng vào trước, ta phái người truyền tin gọi Minh Châu công chúa lại đây với nàng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play