Hai mắt nhìn kỹ nhau một hồi, cuối cùng mắt Mai Tử cũng rưng rưng hồng lên, cánh môi hồng mọng run rẩy, muốn gọi tên của hắn nhưng làm thế nào cũng gọi không ra.
Lúc này Tiêu Kinh Sơn mới phản ứng lại, sải chân rộng bước nhanh đến trước mặt Mai Tử, yêu thương nhìn nàng, thấy nàng trừ tinh thần có chút tiều tụy cũng không có gì khác trước, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Làm sao nàng tới đây được?”
Mai Tử nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên, cuối cùng khắc chế không được khóc sụt sùi, mấp máy miệng, câu thứ nhất nói với nam nhân nhà mình là: “Lừa của chúng ta mất rồi.”
Lúc nói những lời này, mắt Mai Tử đã sớm nhẹ nhàng ướt át, nước mắt cuối cùng cũng lách tách rơi xuống.
Tiêu Kinh Sơn đành ở trước cái nhìn của thuộc hạ, của Vương gia, giơ tay lên giúp nàng lau nước mắt, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, mất thì thôi.” Lừa mất không quan trọng, người không sao là được.
Mai Tử nghe hắn nói như thế, trong lòng lại càng uất ức, nghĩ đến một đường phong sương, “Oa” một tiếng khóc lớn, lập tức nhào vào lòng hắn.
Tiêu Kinh Sơn có chút bất đắc dĩ nhìn Thôi phó tướng ở một bên cằm đã rớt xuống đất rồi “Khụ” một tiếng nói: “Không sao.” Mặc dù ngượng ngùng nhưng hắn cũng không nhẫn tâm đem tiểu nương tử của mình rõ ràng ăn muôn vàn khổ cực uất ức ở trong lòng đầy ra, chỉ có thể nâng tay có chút cứng ngắc, an ủi vỗ vỗ sau lưng nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT