Mai Tử thấy mọi người đi, nghĩ bọn cướp chắc cũng đã đói, vội vã vào bếp, nhóm lửa nấu cháo rang cơm. Tiêu Kinh Sơn nhìn mười mấy tên cướp một chút, biết một nồi cháo khẳng định không đủ ăn, tự mình vào làm cơm, nói Mai Tử qua nhà mẹ mượn thêm nồi.
Mai Tử hiểu chuyện, tháo váy dài vội vã chạy đến nhà mẹ. Thủ lĩnh bọn cướp nhìn tình hình này, đương nhiên không thể không biết xấu hổ để Tiêu Kinh Sơn nấu cơm cho bầy huynh đệ này của mình, vội vã ném ánh mắt cho thiếu niên thanh tú bị thương nhẹ nhất kia: “Hồ Hữu, làm việc đi!”
Thiếu niên gọi là Hồ Hữu vội vã chạy đến bếp giành việc nhóm lửa. Tiêu Kinh Sơn nhìn thiếu niên này một cái, nhận ra đây chính là người có cây trâm bị mũi tên của mình bắn trúng ngày đó, thế là đem chùy sắt đưa cho hắn.
Thiếu niên Hồ Hữu hiển nhiên chưa nhóm lửa bao giờ, hắn đón lấy chùy sắt, khiến nhà bếp nhất thời trở nên lộn xộn, lửa đã nhen chút lại bị dập tắt. Tên cướp bên cạnh thấy vậy, vội vã chạy đến giúp, mọi người bảy tay tám chân cuối cùng cũng làm cho lửa cháy lại lần nữa.
Tiêu Kinh Sơn ngồi bên cạnh thủ lĩnh bọn cướp, hai người trầm mặc không nói lời nào.
Một lúc sau, thủ lĩnh bọn cướp cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi: “Huynh nhất định là người không đơn giản, trong núi lớn này sẽ không có người như vậy.”
Một mũi tên có thể làm bọn cướp thất kinh, nam nhân này không giận mà uy, chỉ huy mọi người đẩy lùi đám sói giống như đã rất thành thạo. Thủ lĩnh bọn cướp đã gặp qua nhiều người, hắn nhớ lại những nhân vật lớn mà mình đã gặp trong quân đội, cảm thấy nam nhân này nếu đặt ở trong đám người đó thì cũng chính là người xuất sắc nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT