Không Gian Trữ Hàng: Dị Nhân Hệ Mộc Siêu Mạnh

Chương 6 Tiếp nhận cửa hàng gạo dầu


2 tháng

trướctiếp

Tác giả: Hỉ Hoan Mạt Thế Văn

Edit: Cho Vui

Dì Điền nghe được lời Tiểu Tĩnh nói, thở dài nhẹ nhõm, đúng là một cô gái tốt tính.

Trình Tĩnh không muốn lãng phí thời gian cùng người râu ria so đo, cô ý vị sâu xa nhìn thoáng qua dì Điền, “Không sao cả, cứ giống như trước là được ạ.”

Vừa nghe thấy thế Tiểu Mai đứng một bên vẫn đang đờ ra lại có tinh thần nói, “Tiểu Tĩnh, chính cô nói đấy nhé, chị Quách trước kia chưa bao giờ thu tiền của chúng tôi.”

Trình Tĩnh không muốn để ý đến người một lòng một dạ chỉ muốn chiếm lợi từ người khác, cô cần thu thập vật tư, sẽ tập hợp tại cửa hàng kim khí này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Tiểu Mai đã nghe được lời muốn nghe liền vỗ mông xoay người rời đi, cô ta cho là mình đã nói rất nhỏ rồi nhưng hai người phía sau vẫn nghe rõ được:

“Coi tiền như rác, tiêu tiền mua chỗ này không bằng đưa cho mình có phải tốt không.”
Dì Điền: “….” Xấu hổ cười, dùng sức thở dài một hơi.

“Tiểu Tĩnh, cháu đừng chấp cô ấy, Tiểu Mai cũng là người đáng thương, cô ấy thường xuyên bị chồng bạo hành, trước kia buôn bán tốt thì còn ít bị đánh, mấy năm nay cô ấy còn không dám về nhà.

Trong mắt Trình Tĩnh hiện lên ánh sáng lạnh, cô thay đổi chủ ý, trên mặt vẫn cười: “Dì Điền à, cửa hàng nhà dì chuyển nhượng bao nhiêu tiền, cháu muốn ạ.”

Gạo dầu mắm muối là vật tư quan trọng cô muốn có được, vốn nghĩ một lần mua hai cửa hàng sẽ làm người khác sinh ra nghi ngờ. Cẩn thận ngẫm lại, hai tháng sau chính là tận thế, có thời gian lo lắng không bằng làm chút chuyện hữu ích lại còn tiết kiệm thời gian.

Dì Điền hít sâu một hơi, không dám tin nói: “Cháu nói thật à?”

Trình Tĩnh nhướng mày, “Chỉ cần giá cả vừa phải, cháu mua luôn.”

Tiền là thứ không thể không tiêu, 400 vạn đã chi đi 150 vạn, chỉ còn lại 250 vạn.

Dì Điền sửng sốt mười mấy giây, sau đấy vội kéo Trình Tĩnh đi đến cửa hàng của bà ấy. Trình Tĩnh không kháng cự, bị dì Điền kéo đi, Tiểu Mai đang đứng trước cửa hàng nhà mình, nhìn thấy như vậy, vẻ mặt hóng hớt, lại sợ ánh mắt chết chóc của Trình Tĩnh nhìn cô ta lúc nãy, không dám lỗ mang đi qua xem.
“Tiểu Tĩnh, có mười mấy tiệm cơm và mấy chỗ công trường đều mua hàng nhà dì, cơ bản mỗi ngày đều có thể bán được hàng, ở gần đây cũng có một ít khách hàng quen, sẽ gọi điện mua hàng. Trong này không chỉ tầng một có hàng, trên tầng cũng có không ít, dì mang cháu đi xem.”

Dì Điền rất nhiệt tình, bà nắm tay Trình Tĩnh kéo đi có vẻ tay còn hơi run rẩy. 

Trình Tĩnh trước mắt sáng ngời, đều là thứ tốt, cô lại tiết kiệm được không ít thời gian rồi.

“Tiểu Tĩnh, hai mươi cái thùng to bên cạnh cháu là dầu ăn, hạn sử dụng sắp hết cháu có thể đổi hàng mới. Bên này, mấy cái túi to kia là thì là, ớt cay, hoa tiêu, nấm hương khô, mộc nhĩ khô, rau kim châm khô. Đây là hàng năm ngoái nhập về, nhưng mà cháu yên tâm, hương vị không có vấn đề đâu. Phía trước là một thùng đựng các loại nước tương, rượu gia vị, giấm trắng, tương đen, xì dầu, hắc xì dầu, tương ớt đều là một ít gia vị thường dùng, nhưng mà hạn cũng không còn dài.

Xưởng sản xuất lúc ấy có chương trình khuyến mãi, mua nhiều ưu đãi nhiều, nhưng về sau chưa kịp bán hết, ai mà biết về sau sẽ phát sinh những việc này, dì tiếc không muốn vứt đi, giữ lại chính mình ăn thôi. Có điều cháu yên tâm đi, dì sẽ không làm cháu bị thiệt, những hàng này sẽ không tính tiền, dì cũng có thể giúp chua xử lý hết chúng đi. 

Mấy kệ phía sau cháu kia là muối ăn, dì lúc ấy nhập một nghìn bao, mấy năm mới bán được hai mươi bao. Muối có hạn dùng là năm năm, dì để cho cháu giá tương đương giá dì nhập, cháu xem có được không?”

Trình Tĩnh vui sướng đến mức không biết nói thế nào cho phải, muối là một thứ tốt, sau tận thế, không còn xưởng sản xuất, mọi người ăn muối đều là đồ chưa được tinh lọc qua, ăn vào có thể làm rát họng chết. Đến cả nước tương quá hạn gì đó đều không phải vấn đề, ở tận thế cô đã từng ăn tương ớt mốc, dùng nước tương đã bị biến vị.

“Có thể.”

Dì Điền nghe Tiểu Tĩnh nói xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, một lẫn nữa dẫn cô xuống tầng một. 

“Tầng một toàn là hàng có hạn sử dụng tốt, bây giờ buôn bán không tốt, gạo với bột mì dì nhập ít thôi.”

Trình Tĩnh rất chi là vừa lòng, trên mặt vẫn bình thản như cũ: “Bao nhiêu tiền ạ?” Cô nghèo, quá đắt cô không mua được.

“Dì nói bằng lương tâm, 25 vạn, cháu thấy được không?” Trong mắt tràn đầy hy vọng và cẩn thận.

“Có thể, nhưng mà cháu muốn điện thoại của các đại lý cung cấp hàng của dì.”

Làm như thế nào để tiết kiệm tiền nhất có thể?

Đương nhiên là nhập hàng trực tiếp của đại lý rồi, danh thiếp trong túi cô đều là của trung tâm thương mại, điện thoại của các cửa hàng.

Dì Điền buồn cười nói: “Cháu không hỏi dì cũng sẽ đưa cho cháu.” Nói xong đứng dậy đi đến quầy thu ngân lấy ra một hộp danh thiếp thật dày.

“Ở đây có đủ điện thoại của các đại lý, nếu không có chuyện phát sinh sau này, dì tính đem chỗ này làm thành siêu thị lớn.

Ai!

Thôi, nói những chuyện không thoải mái này làm gì?”

Trình Tĩnh nhận lấy chồng danh thiếp, mở ra nhìn, đại lý gạo dầu, đại lý túi đựng thực phẩm, đại lý muối, đại lý mỳ ăn liền, nơi cùng cấp trứng gà…vân vân.

So ra, danh thiếp trong túi cô giờ chỉ là rác mà thôi.

Cô gật đầu, không nỡ buông chồng danh thiếp ra, “Sáng mai, chúng ta làm thủ tục chuyển nhượng.?

“Được được, sáng mai đi.” Dì Điền hai mắt ửng đỏ, bà vốn nghĩ sẽ ở lại chỗ này đến chết, cửa hàng này là bà cùng chồng mở, hai năm trước chồng bà mất vì tai nạn xe cộ, bà vẫn luôn tiếc nuối không muốn đóng cửa, giờ đã có người tiếp nhận, có thể tiếp tục buôn bán, trong lòng cũng được an ủi một chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp