Nhưng rồi cô vẫn chẳng thể nhịn được nữa: 【Tớ là ba cậu à? Còn phải đưa sách cho cậu khi cậu quên?】
Thậm chí còn máu lên não: 【Tớ không có đứa con gái lơ tơ mơ như cậu】
Quý Thù Nghi tựa như tức đến mức khó tin, tin nhắn ùn ùn kéo đến, nhưng Tư Dao không mở lên xem, quyết đoán đóng hộc bàn lại đi ra khỏi phòng, khóa cửa lại.
Trong lòng mang cả triệu quả pháo nhỏ đang cháy phừng phừng, đằng đằng sát khí nhảy từ lầu 5 xuống suốt cả một đường, yên lặng nghĩ cách giải quyết cho thứ hai sau khi đã trở mặt, bây giờ điều cô muốn làm chửi người sao cho thật thoải mái—-
Chửi người bị buộc phải ngừng lại ở lầu một khu dạy học.
Tư Dao đẩy đẩy cánh cửa trước mặt ra lần nữa.
…. Khóa rồi.
Cô nghẹn giây lát, trợn trừng mắt trong bóng đêm, vẫn chưa từ bỏ ý định thử thêm lần nữa.
Trước khi lên lầu còn mở cửa mà, không biết khóa lại từ bao giờ. Không chịu nhúc nhích.
“Có, có ai không?”
Đêm tối chìm vào u ám nặng nề, khu dạy học của THPT Số 4 lâm vào sự tĩnh mịch lặng thinh.
Một thân hình nhỏ xinh siết chặt điện thoại đang mở đèn pin, chạy vội qua hành lang mau chóng xuống cầu thang.
Tất cả các phòng trong khu dạy học của THPT Số 4 đều được kết nối với nhau bằng hành lang, Tư Dao tìm từng khu một, nhưng xui xẻo là khu nào cũng bị khóa cửa dưới cả.
Không thể ra được.
Đã qua 10 giờ, điện thoại của Tư Dao vang lên.
“Mẹ, mẹ…”
“Dao Dao, sao con còn—“
Giây tiếp theo, âm thanh của Tư Quế Trân bị cắt ngang.
Bật đèn pin quá lâu nên hết pin.
Hôm nay là ngày xui của cô à!!!
Mười lăm phút sau. Tư Dao đứng trước khung cửa sổ cao ngang ngực mình, có chút tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng đêm nay, tự hỏi đời người.
Qua một chập.
Cô ngồi dậy, vỗ bụi bẩn dính trên tay, đứng tại chỗ nhảy nhảy vài bước nhỏ như nhỏ điên, giữ lấy khung cửa linh hoạt nhảy lên trên bệ cửa sổ.
Cô ngồi trên bệ đưa mắt nhìn xuống bên dưới.
Lúc này cô đang ở trong cái gác chuông trên cửa sổ của tầng 1.
Đây là con đường ra duy nhất sau khi cô đau khổ tìm khắp mọi nơi.
Khu dạy học của THPT Số 4 liên kết với hành lang, mà nơi gần nhất là sân thể dục, nó thông với gác chuông của THPT Số 4. Cô nhìn từ gác chuông xuống, tầng cuối cùng.
Gác chuông vẫn bị khóa lại, chỉ là tầng 1 có một cánh cửa sổ nghìn năm không mở. Tư Dao khó khăn lắm mới cạy cửa ra được, sau khi ngồi lên, nương theo bóng đêm mỏng tang, lần thứ năm đưa mắt nhìn xuống, đắng lòng phát hiện độ cao ở cửa sổ này còn hơn nhiều so với mấy cánh cửa kia.
Ngoài cửa sổ, nơi xa xa là sân thể dục, gần đấy là bãi cỏ xanh. Muốn ra ngoài thì phải nhảy xuống từ đây.
Tư Dao tính toán khoảng cách từ lòng bàn chân đến mặt cỏ, trong não nhảy ra một đề bài vật lý.
Độ cao ước chừng 1 mét 5 đến 2 mét, hỏi, nhảy thẳng xuống thì kết quả là gì?
Thuận lợi đáp đất.
Rơi xuống trật chân
Rơi xuống vào lỗ.
Tư Dao sợ độ cao.
Vài ký ức không muốn nhớ lại lại nảy lên, thân thể của cô theo phản xạ rụt về.
Sau đó là một trận gió đêm thổi qua, bóng cây mạ lên gác chuông đong đưa qua lại như thể đương giương nanh múa vuốt.
Gì mà tiên bút còn vươn thù, ma áo đỏ, đàn chị nhảy lầu… muôn vàn các loại truyền thuyết ma quỷ không ngừng bành trướng trong đầu cô.
Tư Dao căng da đầu, thân thể xê dịch lên trước.
“Đưa bóng cho Trần Thụy mà hữu dụng, thì heo mẹ cũng leo cây được nữa là!”
Bỗng nhiên ở nơi xa xa vang lên tiếng trò chuyện, bên sân thể dục có mấy bóng người đang đi về hướng này.
“Nói có lý tí đi, thằng con ngu đần này, một bước nhỏ của tôi không đánh bại cậu được à?”
“Chỉ dựa vào đứa gà như cậu?”
…. Có người!!!
Nghe thấy tiếng nói, Tư Dao cảm động mém chút nữa đã rơi lệ.
Nương theo ánh trăng, cô cố gắng nhìn xem ai là ai.
Chắc là đám con trai từ sân thể dục đến, vừa chơi bóng rổ xong, cả đám đi qua sân thể dục, vừa trò chuyện vừa đi trên đường nhựa, lững thững đi về hướng cửa bảo vệ.
Sẽ đi qua gác chuông,
Dường đi cách gác chuông chừng khoảng hơn mười mét, Tư Dao vẫn còn đang ngồi trên bệ cửa, cả người ẩn mình trong bóng cây dưới ánh trăng, không một ai chú ý đến bên này.
Cô nhìn chăm chăm vào đám con trai chuẩn bị đi đến bên này, vừa định lên tiếng.
Trong đám đông, nam sinh đi bên ngoài cùng như phát hiện ra, tầm mắt nâng lên trên, nghiêng sang đây.
Lời định nói nuốt tuột vào trong.
—- Giản Ngôn Từ.
Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên gương mặt Giản Ngôn Từ, có vẻ anh vừa đi chơi bóng về xong, chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn, để lộ cánh tay trắng bạch, đứng trong đám nam sinh mồ hôi đầm đìa càng làm tôn lên sự sạch sẽ.
Tuy là mấy cậu trai bên cạnh bận đồ cũng như anh, nhưng thân hình người ấy lại đặc biệt cao gầy xuất chúng, không chú ý đến cũng khó.
Anh thấy cô rồi.
Tầm mắt giao nhau, Tư Dao ngơ ngác, cô chắc chắn rằng Giản Ngôn Từ đã thấy mình. Nhưng giây sau, anh lại quay về nét mặt ban đầu, bình tĩnh dời mắt quay sang trò chuyện với người bên cạnh.
Cả đám cứ thế đi qua.
Bốn phía lại chìm vào yên tĩnh.
Tư Dao nghẹn ngào đến chừng năm phút đồng hồ.
Thấy chết mà không cứu!
Tâm thần phân liệt!!
Bệnh thần kinh!!!
Tư Dao hẵng còn căm giận: “Hồ, hồ hồ ly tinh!”
“Gọi ai là hồ ly tinh đấy?”
Một âm thanh trong trẻo từ một phía nào đó của gác chuông truyền đến.
Tư Dao ngay lập tức im bặt, cứng đờ quay đầu sang, nhìn thấy Giản Ngôn Từ vốn đã đi từ ban nãy, không biết tự bao giờ đã xuất hiện bên dưới gác chuông.
Cô cứng đờ.
Giản Ngôn Từ đến gần, bả vai anh và mũi giày cô cách nhau khoảng nửa cánh tay, anh dừng lại.
‘Mắng nặng thế á.” Cô thấy Giản Ngôn Từ nâng mắt lên, đuôi mắt khẽ cong như một cái móc câu, lặp lại từng chữ một, “Hồ, ly, tinh?”
“…..”
Giản Ngôn Từ lại thấy xưng hô này khá mới mẻ: “Sao em lại tùy tiện mắng người thế kia?”
Tư Dao không nói nên lời.
Cô run run, vừa định lùi về sau gác chuông thì trên chân đột nhiên căng ra.
Giản Ngôn Từ đang cầm mắt cá chân của cô, kéo về, lễ phép hỏi dò: “Không lẽ là mắng anh à?”
Những cảnh tượng khủng bố mà ban nãy Tư Dao nghĩ đến lại không hề có cái màn trước mắt này.
“Không, không phải, vừa, vừa vừa nãy em….”
“Vừa nãy anh đứng bên kia thấy em.” Giản Ngôn Từ lại nói: “Giấu mình cũng tốt lắm.”
Nghe cứ như thể đang khích lệ vậy nhỉ.
Mắt cá chân vẫn đang nằm trong tay anh, Tư Dao muốn rút ra, nhưng vẫn phải cố gắng đóng vai một học sinh nhu thuận: “Đàn, đàn, đàn anh, trùng hợp, hợp quá.”
“Ừ trùng hợp thật.”
“Sao đi đâu cũng gặp được em thế?” Giản Ngôn Từ khựng lại: “Bạn nhỏ nói lắp này.”
Anh cười, đôi môi khẽ mở để lộ hàm răng trắng sáng và đều tăm tắp, như ánh trăng sau cơn mưa, sáng ngời trong veo, lại vừa ấm vừa lãnh cảm.
Thật xứng với gương mặt đào hoa nọ, khí chất mê hoặc quyến rũ lòng ai, hơn nửa đêm, chả khác nào một con yêu quái chuyên chạy ra khỏi lớp, ăn thịt người trong vườn trường.
Tư Dao không rút mắt cá chân ra được, nghẹn ngào.
Tựa như giây tiếp theo sẽ chửi người vậy.
Giản Ngôn Từ thì lại kiên nhẫn chờ.
Nhưng vừa cất lời, cô đã mở miệng bất thình lình phun ra một câu: “Anh đừng, đừng đừng ăn em….”
“Em không thể ăn được, được đâu.”
Tư Dao đúng là đã bị dọa thật rồi, đôi mắt đỏ lên, biểu cảm căng thẳng ầng ậng nước mắt, lo lắng không yên lắp ba lắp bắp thề:
“Em, em sẽ siêu độ, cho anh mà—
“…”