Mở cửa ra, mùi canh xương hầm truyền ra khỏi phòng khách bay đến huyền quan.

Tư Dao thay giày vải, gọi mẹ ơi.

“Dao Dao? Sao về trễ thế, gọi cho con nhiều cuộc thế mà không—”

“Sao con lại thế này?” Tư Quế Trân nhìn thân người nhếch nhác ướt nước của Tư Dao, kinh ngạc đi đến cầm giày cô lên, “Đi đâu vậy? Sao giày ướt dơ thế kia?”

Tư Dao ngoan ngoãn trả lời: “Con, con giúp bạn làm, làm trực nhật…. Về thì trời, mưa.”

Tư Quế Trân thở phào.

“Đây là dù con mượn bạn à?”

Tư Dao nhìn cây dù gấp màu đen nọ, chỉ đành gật đầu.

“Bạn nào?”

Trong giây lát đã hiện lên gương mặt của Giản Ngôn Từ.

Một tên thần kinh. Một yêu nghiệt chuyên ăn thịt người trong truyện cổ tích. 

Tư Dao: “Quý, Quý Thù Nghi ạ.”

Trong nhà chỉ có cô và Tư Quế Trân ở, Tư Dao thả balo xuống, thay bộ đồ ướt đẫm ra, đến bàn ăn cơm.

Tư Quế Trân gắp cho một một miếng sườn: “Hôm nay các bạn và con chơi vui vẻ không?”

Tư Dao: “Vui ạ.”

“Nếu có bạn nào gây sự với con, thì đừng gạt mẹ, dù có chuyện gì cũng phải nói cho mẹ.”

Lần này phải dựa vào tình nghĩa mới để Tư Dao chuyển vào THPT Số 4, Tư Quế Trân lo lắng cô sẽ bị các bạn trong lớp tẩy chay, cũng lo cô sẽ gây ra chuyện lớn như ở ngôi trường cũ.

Nhưng hôm nay Tư Dao không nghe hết những lời dặn dò của mẹ như thường lệ, cô ăn rất nhanh, gặm xong mấy miếng sườn, lau khô tay rồi bay nhanh như chớp vào phòng ngủ. 

“Không ăn nữa sao? Thật là, chạy nhanh vậy…”

Cửa đóng lại.

Tư Dao lấy điện thoại ra, lên app QQ tìm kiếm ba từ Giản Ngôn Từ, trong nháy mắt đã nhảy ra vài cái diễn đàn nhỏ liên quan.

Diễn đàn thảo luận đông nhất có tận hơn 1000 bình luận. 

Đây là diễn đàn Quý Thù Nghi lập lên với bốn thành viên, học kỳ 1 Tư Dao mới chuyển vào THPT Số 4, được Quý Thù Nghi thêm vào nhóm này sau nên không thấy diễn đàn tám nhiều cho lắm.

Hóa ra đã tích lũy được nhiều thế à.

Hứa Sân: 【Một chiếc xe nhà anh ấy những mấy chục triệu cơ! Năm ngoái mẹ Giản Ngôn Từ đến hội phụ huynh tớ đã thấy】

Trần Giai Mạn: 【Mấy cô nàng bên trên tỏ tình đòi mua nhà cho Giản Ngôn Từ á?】

Hứa Sân: 【? Giản Ngôn Từ sao thích cô ta được? Nếu thật thì Bồ Tát có khi hạ phàm cũng nên】

Quý Thù Nghi: 【Phải xem Giản Ngôn Từ】

Tư Dao nhấn vào đường link mà Quý Thù Nghi chia sẻ.

Vừa nhấn vào, quả nhiên là một bức ảnh được chụp lén từ xa.

Trong ảnh, Giản Ngôn Từ vừa mới chơi bóng rổ xong, đang ngửa đầu uống nước.

Bầu trời xanh thẳm, mặt cỏ đượm lục. Ngón tay thon dài của chàng trai cầm bình nước, mái tóc ngắn đen nhánh dưới ánh mặt trời ướm sự nhu hòa đầy sức hút, mái tóc không dài ẩm nước hơn nửa đầu, bị gió phất qua, đôi mắt đào hoa kia cũng khẽ híp lại, nom thật cà lơ. 

Thân dưới là chiếc quần dàu sọc đen trắng, đồng phục THPT Số 4, đôi chân ấy vừa thẳng vừa dài, khí chất tươi trẻ sạch sẻ .

Chỉ là ảnh uống nước, thế mà mấy cô nàng Quý Thù Nghi lại thảo luận điên cuồng cả đêm.

Nếu không có chuyện tối nay, có lẽ cô cũng thấy anh chính là một học sinh mẫu mực hoàn mỹ.

Là học sinh ưu việt nhất trong mắt thầy cô và bạn học, là con nhà người ta trong truyền thuyết trong miệng phụ huynh, là đàn anh nam thần trong nhóm các bạn nữ…. Này nọ lọ kia.

Dù sao cũng không phải là hình tượng như tối hôm nay.

Trong khoang mũi phảng phất như còn mùi máu tươi.

Cả người Tư Dao cuộn lại một cục, kéo khóa kéo áo khoác lên trên cùng, buồn bực cắn cái dây kéo, trong đầu bỗng dưng nảy ra một dự cảm.

Như thể—-

Sắp bị giết người bịt miệng. 

Tối qua ngủ không ngon giấc, sáng sớm thức dậy Tư Dao luôn trong tình trạng như gà mổ thóc.

Tiết toán đầu tiên cũng trôi qua trong nửa tỉnh nửa ngái ngủ. 

Cũng may lớp họ xếp chỗ dựa theo thành tích, cô đó nay luôn đội sổ lớp, nên được sắp ngồi ở những bàn cuối.

Nhỏ nhắn ngồi trong một góc, chắn trước mặt Nhậm Gia Khải, trên bục giảng Đặng Hàm Phương giảng bài nước miếng bắn tung tóe, cũng không rảnh chú ý đến cô.

Có điều ngủ không sâu giấc.

Tư Dao bị tiếng động truyền bài thi từ trên xuống đánh thức, bên má phải hằn lên vết đỏ, mơ màng chia cho Quý Thù Nghi một bài, lại phát hiện ánh mắt của cậu ta có chút kỳ quái.

Quý Thù Nghi lấy khuỷu tay chọt Tư Dao, không cho cô ngủ tiếp.

“Này Tư Dao, hôm qua cậu đi đâu, làm gì thế?”

Không biết, không biết, không biết. Sao cậu ta lại! Phiền thế!

Tư Dao mờ mịt trợn mắt: “Không, không làm gì, gì cả.”

Quý Thù Nghi ra chiều nghi ngờ: “Nghe nói sau khi tan học cậu đi tìm Giản Ngôn Từ?”

Xuýt chút nữa là cô rớt cằm ra rồi, “Ai, ai cơ?”

Quý Thù Nghi thoát khỏi giao diện hiện tại, mở app QQ lên, đã thấy trong nhóm có một đàn anh lớp 12 đang điên cuồng hỏi ai là Tư Dao, Tư Dao học lớp nào.

Nghe đồn bạn nữ này yêu thầm Giản Ngôn Từ, yêu đến chết đi sống lại, hôm qua đến sân bóng rổ tỏ tình còn cà lăm, bị từ chối thì thẹn quá hóa giận, tan học tìm cơ hội đi theo cắn Giản Ngôn Từ một cái.

Vết cắn kia rất mạnh, để lại nguyên nửa vòng dấu răng, chậc chậc chậc. 

Nửa buổi sáng, các bạn trong nhón truyền đi khắp nơi.

“…”

Cái, cái, cái gì mà yêu đến chết đi sống lại???

Trong não Tư Dao nhảy ra một làn đạn, giây đầu tiên đọc xong đã nảy lên hình ảnh đêm qua—

Giản Ngôn Từ xách cổ áo cô lên nhấc cô ra, sau đó nở một nụ cười ôn hòa, quan sát cô, dáng vẻ ấy.

Con mèo nhỏ bị xách cổ.

Tử Thần giơ lưỡi hái lên.

Tiết Vật lý cuối cùng của buổi sáng, Vương Hải Cầm vẫn kỳ kèo như thường lệ.

Tư Dao gắng gượng nâng cao tinh thần nghe giảng, nửa tỉnh nửa buồn ngủ, cảm giác cửa sau lớp học bị kéo mạnh ra vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’, có nữ sinh lớp khác lặng lẽ đi vào.

“Trình Hạo này, lớp cậu ai là Tư Dao thế?”

“Chi đấy, cậu tìm cậu ấy?”

“Thì cậu chỉ cho tớ chút….”

“Cường độ cảm ứng B1 có thể được thay thế trong công thức—” Vương Hải Cầm không nhịn được nữa, đập bảng quát lên, “Hai em dưới cùng đang làm cái gì thế!?”

Cả lớp nín bặt. 

Đồng loạt quay đầu ra sau nhìn cửa sau.

Tư Dao vừa quay đầu lại, đã bắt gặp bàn tay Trình Hạo đang chỉ cho nữ sinh kia thấy hướng mình.

Nữ sinh ở cửa sau xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn không quên liếc mắt quan sát Tư Dao một lượt, sau đó nhanh chóng chạy bay biến mất dạng.

Vương Hải Cầm: “Còn xem nữa! Hoàn hồn! Các em đi học hay đi sở thú xem khỉ!?”

Trong não, Tư Dao đã nện đầu lên gối không biết bao nhiêu lần 

Người thứ tư. Đây là người thứ tư trong sáng hôm nay đến hỏi cô rồi.

Từ sau khi lan truyền tin tức cô vì yêu sinh hận cắn Giản Ngôn Từ, lập tức hót hòn họt, 11-3 như vườn bách thú, còn cô biến thân thành Mỹ Hầu Vương.

Giữa giờ có người đến nhìn, trong căn tin có người nhìn, trong giờ học cũng có người nhìn nốt.

Trình Hạo ngồi gần cửa sau lớp học, cả buổi sáng gần như chỉ tiếp khách đến thăm khỉ, rồi như một tú bà chạy đến hỏi cô: “Cậu cắn thật á? Quá trình cắn như nào vậy, kể tớ nghe với… Tớ nghe trên tay Giản Ngôn Từ hẵng còn sẹo đấy, khà khà, răng cậu chắc thế.”

Bé nói lắp đang tích 500 câu chửi người trong lòng đây này.

Nhưng vừa mở miệng: “Vé, vé vào cửa.”

Trình Hạo ngây ngốc: “Vé vào cửa gì?”

“Nếu ai muốn, muốn xem, thu mỗi người mười xu.” Tư Dao bất chấp tất cả duỗi tay ra, “Chia cậu ba tớ bảy.”

“Hả?”

Tư Dao uất ức: “Xem nữa thì thu, thu nữa!”

Tác giả có lời muốn nói:

Đáng yêu như thế, cắn một miếng thì sao, keo kiệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play