Tới buổi chiều thì Thịnh Ngọc Phú đã chuẩn bị xong xe riêng và những thứ cần thiết, hiển nhiên thì việc di chuyển sẽ có vệ sĩ riêng, tài xế riêng, dù sao ông ấy cũng là Tổng thống một nước cơ mà.
Nhưng cũng nhờ vào khoảnh khắc đi cùng như thế này mà Tư Đình Thịnh mới biết được thêm vài chuyện, hóa ra cô thỏ nhỏ nhà anh rất được cha mẹ cưng chiều, xem cô như em bé năm tuổi mà chăm sóc. So với sự tiếp đãi với Cảnh Thần có khi còn lớn hơn.
Ở trên xe này thì Thịnh Nhược Yêu ôm Cảnh Thần ở trong lòng, Thịnh Ngọc Phú ngồi ở bên cạnh con gái, bỏ lại Tư Đình Thịnh ngồi ở phía đối diện.
Nhưng thứ mà anh chú ý chính là túi đồ ăn vặt ở bên cạnh, Thịnh Ngọc Phú đã chuẩn bị những món đồ ăn vặt Thịnh Nhược Yêu thích nhất, sau đó còn tận tay xé ra rồi đút cho cô ăn.
Thịnh Nhược Yêu ăn xong còn khen ngon, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ so với công chúa cũng không sai lắm.
Thịnh Ngọc Phú lại xé một túi kẹo rồi đưa tận miệng cho cô, lại nói:
- Yêu Yêu, ăn ngon không? Nếu con thích thì cha sẽ dự trữ lại ở nhà thêm vài túi.
- Ngon lắm luôn, papa đại nhân đúng là tốt nhất thế gian mà.
Nói xong cô còn khoác tay của Thịnh Ngọc Phú rồi cười đầy vui vẻ, hiển nhiên ông ấy cũng cưng chiều rồi xoa đầu của cô. Dù sao thì ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối này, nếu như không thương cô thì thương ai chứ, chỉ là có điều… Áo bông nhỏ của ông ấy trưởng thành rồi, sau này còn phải gả đi, chỉ mới nghĩ tới cảnh tượng cô được gả ra ngoài là ông ấy đã đau lòng rồi.
Vốn dĩ không khí đang rất hài hòa và cảm động, nhưng Thịnh Ngọc Phú lại đưa ánh mắt hung hăng nhìn về phía Tư Đình Thịnh, làm cho anh cũng ngơ ngác.
Nếu không phải tại con heo chết tiệt này thì cải trắng nhà ông ấy đâu có chạy nhanh như vậy, đúng là cái tên hồng nhan họa thủy mà!
Và có vẻ như Tư Đình Thịnh cũng biết địch ý mà cha vợ dành cho mình, anh cũng chỉ biết cười thôi chứ nói gì nữa bây giờ. Cha vợ của anh xem con gái là mạng sống, bây giờ anh sắp sửa đem cái mạng của ông ấy đi rồi, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ để thấy không vui.
Đừng nói là cha vợ đại nhân, nếu như anh có một đứa con gái, rồi con gái của anh lại bị người ta cướp đi, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ để sôi máu rồi.
[…]
Địa phận của Vũ thành đã ở trước mắt, lúc này Thịnh Ngọc Phú cũng đã nói so về Hoành gia cho cô biết.
Gia chủ Hoành gia tên là Hoành Tắc An, chủ mẫu hiện tại là Liễu Linh Hoan, bà ấy cũng chính là mẹ của Hoành Cảnh Thần. Nhưng!
Nhưng Liễu Linh Hoan chỉ là vợ kế thôi, còn người vợ trước kia của Hoành Tắc An có tên là Túc Chi, đã qua đời từ mười năm trước, sau khi Túc Chi qua đời được hai năm thì Hoành Tắc An mới gặp được Liễu Linh Hoan, hai người họ cũng nhanh chóng yêu nhau rồi kết hôn, sau đó mới sinh hạ Cảnh Thần.
Tuy rằng đời sống hôn nhân của Hoành Tắc An và Liễu Linh Hoan rất hạnh phúc, nhưng trước đó ông ấy đã có hai người con riêng với vợ trước, là Hoành Thừa Trạch và Hoành Gia Yến, vì khi cha cưới vợ kế là hai anh em nhà này cũng đã hiểu chuyện rồi.
Vì thế cho nên dù rằng Liễu Linh Hoan có đối xử tốt với hai người họ tới đâu cũng không thể thay thế mẹ ruột, cho đến khi Hoành Cảnh Thần được sinh ra thì địch ý của hai anh em đó đối với Liễu Linh Hoan càng lớn hơn. Họ nghĩ rằng bà ấy cố ý sinh con trai để tranh giành tài sản với họ.
Trước kia Hoành Cảnh Thần được sinh ra rất lành lặn, hoàn toàn không có chuyện bị bệnh bẩm sinh, nhưng vì lúc đầu Hoành gia tham gia quá nhiều vào quân đội nên cũng không có thời gian với gia đình, tất cả những gì Hoành gia có được đều là do Liễu Linh Hoan chi tiêu hợp lý.
Bà ấy lo cho con của chồng, nhưng lại không đủ sức để lo cho con tra của mình, năm Hoành Cảnh Thần hai tuổi thì đã có một đợt sốt rất cao, mà ở nhà khi đó chỉ có hai người con của Hoành Tắc An, cùng bảo mẫu, nhưng tới Hoành Gia Yến đã tìm đủ mọi cách để tách bảo mẫu ra với em trai, khiến cho khoảng thời gian điều trị tốt nhất đã bị bỏ lỡ.
Tới khi bảo mẫu phát hiện thì đứa nhỏ Cảnh Thần đã bắt đầu co giật rồi, cuối cùng khi đưa đến bệnh viện thì bác sĩ nói rằng thính lực đã không thể nghe thấy, vì thế cho nên đứa nhỏ đã phải đeo trợ thính từ lúc đó. Sau đó còn bị nói là chậm phát triển vì anh hưởng của cơn sốt năm đó, đến nay Cảnh Thần đã năm tuổi rồi vẫn không thể nói chuyện được.
Tuy Liễu Linh Hoan biết mọi chuyện đều là do hai đứa con của chồng mình, nhưng bà ấy cũng chỉ chọn im lặng.
Dĩ hòa vi quý, tất cả đều là để Hoành gia yên bình.
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT