Sau khi đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, càng có nhiều bộ phim được trao đến tay Kim Mê hơn.
Hai bộ phim đầu tiên đều là những bom tấn thương mại của Nhậm Đình. Lần này, Kim Mê tiếp nhận một bộ phim mang hơi hướng văn nghệ, có hai nhân vật nữ chính.
Nói ra cũng thật trùng hợp, nữ chính còn lại chính là Vưu Tuyết - người đã trở nên nổi tiếng trong thời gian gần đây.
Năm đó, Kim Mê với Vưu Tuyết đã cạnh tranh với nhau vì giải thưởng Nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất, không ngờ lại có một ngày, cả hai người còn có thể cùng nhau đóng vai chính một bộ phim.
Sau khi bộ phim [Nghi phạm cuối cùng] thành công rực rỡ, Vưu Tuyết đã có nhiều công việc hơn, các đạo diễn phim cũng tập trung ánh mắt vào cô ấy thêm một lần nữa. Đối với Vưu Tuyết, bộ phim lần này là một cơ hội tốt để cô ấy quay trở lại làng điện ảnh lần nữa. Còn đối với Kim Mê, đây cũng là một cơ hội tốt để cô được quốc tế công nhận.
Đạo diễn cũng đã vẽ ra chiếc bánh lớn cho bọn họ rồi. Sau khi quay phim xong, nó sẽ không được công chiếu ngay mà thay vào đó, nó sẽ được đưa ra nước ngoài để tham gia các liên hoan phim, nếu có thể đạt được một giải thưởng thì có thể kiếm lợi nhuận rồi.
Vì để phù hợp với yêu cầu tạo hình của vai diễn trong phim nên Kim Mê cần phải cắt tóc ngắn.
Lúc Tạ Trì nghe thấy tin tức này, anh đã im lặng thật lâu rồi mới hỏi cô: “Em không ký hợp đồng với nhà quảng cáo nào về mái tóc của mình à?”
Mái tóc đen nhánh của Mạnh Xán Nhiên vừa dài vừa nhiều, anh không tin là chẳng có doanh nhân nào liên quan dầu gội đầu tìm cô để làm đại sứ thương hiệu.
Kim Mê nói: “Đúng là không có thật.”
Tạ Trì: “...”
Anh đang suy nghĩ về việc: Nếu bây giờ mình đầu tư vào một nhãn hiệu dầu gội đầu, sau đó tìm Kim Mê làm người đại diện thương hiệu và ký một hợp đồng không cho phép cô cắt tóc thì nó sẽ khả thi đến mức nào.
Thấy anh im lặng và hơi cau mày, Kim Mê vừa chớp mắt vừa thăm dò: “Anh không thích em cắt tóc hả? Thì ra anh nghiện tóc dài.”
Tạ Trì: “...”
Thực ra bản thân anh cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nếu lần này Kim Mê không đột nhiên muốn cắt tóc thì anh cũng chẳng biết mình lại luyến tiếc mái tóc của cô như vậy.
“Nhưng mà nhân vật trong phim là một cô gái tóc ngắn, nếu em không cắt thì chỉ có thể đội tóc giả thôi, chắc chắn nó sẽ không được tự nhiên như tóc thật đâu.” Thực ra Kim Mê cũng khá tiếc mái tóc của mình. Chỉ có điều, quả thực tóc cô vừa dài vừa nhiều, nếu còn đội thêm tóc giả ở bên ngoài thì có lẽ sẽ khiến đầu cô trông rất to.
Hơn nữa, nếu Kim Mê không sẵn lòng cắt tóc vì vai diễn của mình thì những antifan sẽ lại dốc toàn lực để công kích cô.
Tạ Trì vươn tay sờ lên mái tóc dài của Kim Mê. Chất tóc của cô rất tốt, mặc dù tóc dài như thế nhưng nó cũng chẳng bị khô xơ hay chẻ ngọn, mang lại cảm giác mềm mại như tơ lụa: “Không phải là anh không thích tóc ngắn đâu, chẳng qua là việc cắt mái tóc này thật đáng tiếc.”
Kim Mê nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Tạ Trì: “Nếu anh thích thì sau khi cắt tóc, em sẽ đưa nó cho anh nhé. Anh có thể cất nó vào két sắt cùng với tấm áp phích của em mà.”
Tạ Trì: “...”
Kể từ khi Kim Mê phát hiện Tạ Trì đã cất giữ tấm áp phích có chữ ký của cô trong két sắt, cô lại thỉnh thoảng lấy chuyện này ra để trêu chọc anh.
Nếu sớm biết thế này thì anh đã không nói chuyện này với Kim Mê rồi.
“Anh thì có ý kiến hay này.” Tạ Trì cúi đầu nhìn cô, hơi nhướng mày lên: “Sau khi em cắt tóc, anh sẽ tìm người làm thành tóc giả cho em. Nếu em nhớ mái tóc của mình thì vẫn có thể đội nó.”
Kim Mê: “...”
Vậy thì thực sự cảm ơn anh.
Sếp Tạ nói được làm được. Sau khi Kim Mê cắt tóc, anh thật sự đã tìm người biến tóc cô thành tóc giả rồi đưa nó cho cô.
Bây giờ, bộ tóc giả này được đặt trong phòng quần áo của Kim Mê.
Cũng xem như tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.
Vì vừa mới cắt tóc nên Kim Mê cũng chưa thấy quen cho lắm. Mái tóc của cô không được cắt quá ngắn, chiều dài vừa vặn đến dưới cổ, trông cô vừa xinh đẹp vừa có phần mạnh mẽ.
Thấy Kim Mê hiếm khi cắt một kiểu tóc mới như vậy, Triệu Nghệ Nam bèn nghĩ rằng mình không thể bỏ lỡ cơ hội này được, thế là cô ấy lập tức sắp xếp để Kim Mê chụp ảnh bìa tạp chí.
Vẫn là [Duyệt Tú].
Sau khi được Kim Mê cứu sống rồi vượt qua nguy cơ đóng cửa, bây giờ [Duyệt Tú] đang dần dần hồi phục lại rồi, chẳng bao lâu nữa [Duyệt Tú] sẽ trở lại thời kỳ đỉnh cao thôi.
Lý Hồng nói rằng, việc họ có thể trở lại đỉnh cao hay không đều phụ thuộc vào ảnh tạp chí lần này của Mạnh Xán Nhiên.
Kim Mê: “...”
Không phải chứ tổng giám đốc Lý! Tại sao lần nào cũng là cô hết vậy?
Đương nhiên tổng giám đốc Lý có những tính toán của mình.
Đây là tạp chí đầu tiên mà Mạnh Xán Nhiên tiếp nhận sau khi đạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, đồng thời cũng có tạo hình tóc ngắn hoàn toàn mới mẻ, vậy nên tất nhiên Lý Hồng đang đặt cược vào cô rồi.
Nếu không phải vì tình bạn nhiều năm với Triệu Nghệ Nam thì Lý Hồng đã không thể lấy được bìa tạp chí này cho Mạnh Xán Nhiên rồi. Dù sao thì bây giờ Mạnh Xán Nhiên đã khác xưa, có rất nhiều người đang nhìn vào cô một cách mong đợi.
Để phù hợp với tạo hình tóc ngắn của Kim Mê, trang phục mà Bunny cung cấp lần này có kiểu dáng khá ngầu, mà chủ đề của tạp chí cũng được xác định là vẻ đẹp không biên giới của phụ nữ.
Khi hình ảnh được tiết lộ, “tạo hình tóc ngắn của Mạnh Xán Nhiên” đã lập tức leo thẳng lên hot search.
Bất luận là về tạo hình hay trang phục, những bức ảnh đó đều đầy tính thời thượng. Mái tóc ngắn của Mạnh Xán Nhiên cũng được chụp với nhiều kiểu dáng đẹp đẽ khác nhau, vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ, hoàn toàn phù hợp với chủ đề không biên giới của tạp chí.
Gương mặt của Mạnh Xán Nhiên vốn nổi tiếng trong giới giải trí. Mỗi lần cô đăng ảnh lên đều xinh đẹp đến mức trở nên viral. Lần này cũng không ngoại lệ. Ngoài những người hâm mộ lập tức tâng bốc cô thì những người qua đường cũng đều chạy tới để khen ngợi vẻ ngoài mỹ miều của Kim Mê.
Vì chẳng bới được khuyết điểm nào nên đám antifan lại bắt đầu chỉ trích Bunny bất công, lần nào cũng đưa những bộ quần áo đẹp nhất cho Mạnh Xán Nhiên, bọn họ có mưu đồ gây ra lục đục nội bộ với người đại diện của thương hiệu.
Sau đó, một hashtag có tên là “Sự thành công của thời trang phụ thuộc vào khuôn mặt” đã trở thành top trending.
Trần Giác nhìn vào bầu không khí nguy hiểm và điên cuồng trên hot search, sau đó lưu lại tất cả ảnh tạp chí của Mạnh Xán Nhiên rồi gửi cho Tạ Trì.
Anh ấy cảm thấy chẳng bao lâu nữa, mỗi một nhân viên trong công ty đều sẽ có thêm một bản tạp chí nữa của cô Mạnh.
Nhưng mà tạp chí của cô Mạnh được chụp đẹp đến vậy cơ mà, nếu trưng bày trong nhà làm vật trang trí thì cũng không tệ.
Lần trước, sếp Tạ đã đưa cuốn tạp chí cho Trần Giác. Khi anh ấy mang nó về nhà, đứa trẻ trong nhà họ hàng đã nhìn thấy rồi xin anh mang về.
Sau đó, một nửa học sinh trong lớp này đều đang là người hâm mộ của Mạnh Xán Nhiên.
Nếu sếp Tạ không thưởng cuối năm cho anh ấy thì không hợp lý chút nào.
Sau khi nhận được hình ảnh mà Trần Giác gửi cho mình, Tạ Trì đã thuận tay chọn một tấm để cài làm ảnh nền mới cho điện thoại di động, sau đó gửi một tin nhắn cho Kim Mê: [Tối nay mấy giờ em về nhà?]
Hôm nay Kim Mê đang tham dự sự kiện của một thương hiệu ở thành phố Lâm, khoảng bốn giờ chiều mới kết thúc. Cô bèn tính toán thời gian một chút, nếu về thành phố A thì phải đến sáu, bảy giờ tối: [Chưa chắc em có thể về kịp giờ ăn tối đâu. Anh đừng đợi em nhé.]
Tạ Trì: [Không sao, anh có thể ăn trễ một chút.]
Để tránh việc Tạ Trì nhịn đói quá lâu nên sau khi kết thúc hoạt động, Kim Mê đã lập tức về thành phố A càng sớm càng tốt. Khi đến thành phố A, cô đúng lúc gặp phải giờ cao điểm trong buổi tối nên tình trạng kẹt xe lại khiến cô trễ thêm một khoảng thời gian nữa.
Tạ Trì ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa xem TV vừa đợi Kim Mê. Gia Quả đã ăn tối rồi, bây giờ nó đang nằm sấp bên cạnh anh, chủ yếu phụ trách việc quấy rầy anh xem TV.
Trước tám giờ, cuối cùng xe của Kim Mê cũng lái vào vườn hoa. Vừa nghe thấy tiếng ô tô, Gia Quả đã lập tức nhảy xuống ghế sofa rồi bỏ lại Tạ Trì ở phía sau.
Trong nhà đang bật lò sưởi, Tạ Trì đang ngồi trên ghế sofa với bộ quần áo mặc ở nhà. Anh quay đầu lại để nhìn về phía vườn hoa. Kim Mê xuất hiện trong tầm mắt anh với chiếc áo lông vũ. Sau khi cắt tóc ngắn, trông cô trở nên hoạt bát hơn nhiều, nhất là khi chơi đùa với Gia Quả, Kim Mê giống như một cô gái vẫn chưa tốt nghiệp đại học vậy.
Trông cô hoàn toàn khác với hình ảnh trên tạp chí ngày hôm nay.
Ở nhà, Kim Mê không có hào quang của ngôi sao mà chính là vợ anh.
“Anh đợi lâu rồi đúng không?” Kim Mê giẫm lên đôi dép nhung có cùng kiểu dáng với Tạ Trì, vừa bước vào từ bên ngoài vừa cởi dây kéo của chiếc áo lông vũ: “Em đã bảo anh ăn cơm trước rồi mà. Anh không đói hả? “
“Không sao.” Tạ Trì đứng dậy, thuận tay đón lấy chiếc áo lông vũ mà Kim Mê vừa mới cởi ra: “Trước đây tăng ca, anh thường ăn muộn hơn lần này nữa đấy.”
“... Thảo nào người ta bảo rằng cứ mười người CEO thì có đến chín người bị bệnh dạ dày.” Kim Mê đặt bàn tay lành lạnh của mình lên mặt Tạ Trì khiến anh cảm thấy rét buốt một thoáng: “Quả nhiên ở nhà thì sẽ ấm áp mà.”
Tạ Trì không hề né tránh cảm giác mát lạnh bất ngờ này mà lại giơ tay nắm chặt đôi tay lạnh ngắt của cô: “Anh thấy em mặc cũng nhiều quần áo mà, sao tay em vẫn lạnh thế? Áo khoác lông vũ này của thương hiệu nào thế? Lần sau em đổi sang cái khác đi.”
Kim Mê không khỏi bật cười khi nghe anh đổ hết trách nhiệm cho chiếc áo khoác lông vũ này: “Bẩm sinh em đã hơi sợ lạnh rồi, rõ ràng chiếc áo khoác lông vũ này cùng nhãn hiệu với chiếc của anh mà.”
Tạ Trì vừa nắm tay cô vừa đi lên lầu: “Em hãy rửa tay bằng nước ấm trước đi đã, chắc là ăn tối xong em sẽ thấy ấm hơn nhiều đấy.”
“Ừ.” Kim Mê vừa theo Tạ Trì lên lầu vừa nói với anh: “Em nghĩ nó cũng liên quan đến việc cắt tóc ngắn đấy. Trước đây, khi tóc em xõa quanh người thì cũng giống như mặc thêm một lớp áo vậy! Bây giờ em đã cắt tóc ngắn, lại không đeo khăn quàng cổ nên mới cảm thấy lạnh thôi.”
Tạ Trì bật cười rồi quay đầu nhìn cô: “Trước đây anh đã bảo em đừng cắt tóc rồi mà, chẳng phải em đã kiên quyết là phải cắt sao?”
“Đó cũng là vì vai diễn thôi mà.” Kim Mê nói đến đây thì chợt nghĩ đến bộ phim sắp khởi quay, khóe môi hơi mím lại: “Ngày mốt em sẽ vào đoàn làm phim đấy.”
“Ừm.” Giọng nói Tạ Trì cũng trầm thấp hơn một chút. Mỗi lần Kim Mê quay phim đều phải mất hai, ba tháng. Anh thật sự không thích mình phải xa cô lâu như vậy. Nhưng hiện giờ Kim Mê đang nổi tiếng nên chắc chắn công việc rất nhiều, mà anh thì lại không thể nhốt cô ở nhà được.
“Thật ra trong nhà chúng ta chỉ cần có một người ra sức kiếm tiền là đủ rồi. Nếu cả hai chúng ta đều làm việc chăm chỉ thì ai sẽ là người tiêu tiền đây?” Tạ Trì vừa nhìn cô vừa hỏi một câu ám chỉ.
Kim Mê nhẹ nhàng nhướng mày, vừa nhìn về phía Tạ Trì vừa chớp mắt hai cái: “Ý của sếp Tạ là, anh bảo em cứ phụ trách việc tiêu tiền là được rồi hả?”
Tạ Trì chẳng nói đúng sai. Kim Mê bèn tiến lại gần để hôn lên má anh một cái. Cô có cực nhiều kinh nghiệm trong việc dỗ dành Tạ Trì rồi: “Lần quay phim này đều lấy bối cảnh ở thành phố A nên em vẫn có thể về nhà thường xuyên mà.”
Tạ Trì nhìn Kim Mê như thể đang đợi cô hành động thêm một bước nữa: “Hôn một cái là xong rồi à?”
Kim Mê nhìn anh trong mấy giây, sau đó bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới dọc theo thắt lưng của Tạ Trì. Cô vừa chạm vào đai lưng của Tạ Trì thì đã bị anh đè lại: “Hãy để dành chuyện này sau bữa tối đi. Nếu không thì e là đêm nay em sẽ không ăn cơm được đâu.”
“Chính anh nói vậy đấy nhé. Em thực sự đói bụng lắm rồi.” Kim Mê rút tay mình lại rồi nhanh chóng chạy lên lầu: “Em phải thay quần áo rồi ăn cơm đã, anh đừng đi theo em.”
Tạ Trì nhoẻn môi cười với vẻ lơ đãng, sau đó cũng đi theo cô.
Dì Chu ở dưới lầu vẫn đang băn khoăn, chẳng biết rốt cuộc mình có nên hâm nóng lại thức ăn của đêm nay hay không nữa. Bà ấy đã nhìn thấy tình hình lúc nãy rồi, có lẽ cậu chủ và mợ chủ nhất thời sẽ không xuống lầu đâu…
Cũng may là Tạ Trì vẫn còn một chút nhân tính. Anh chỉ dây dưa với Kim Mê ở trong phòng một chốc rồi ra ngoài chứ không hề trì hoãn bữa ăn tối của cô.
Sau bữa tối, Gia Quả muốn ra ngoài đi dạo nhưng đã bị Tạ Trì từ chối vì lý do là thời tiết bây giờ quá lạnh.
Kim Mê thấy nó cứ líu ríu đi theo mình để làm nũng nên cô vẫn mặc lại chiếc áo khoác lông vũ rồi dẫn nó ra ngoài cùng với Tạ Trì.
Cô nói rằng, chuyến đi dạo này không chỉ tiêu hóa được bữa tối mà cơ thể cũng sẽ cảm thấy nóng hơn phần nào.
“Vậy em có muốn nóng hơn một chút nữa không?” Tạ Trì vừa dẫn Gia Quả vào cửa vừa hỏi Kim Mê.
Kim Mê: “...”
Vậy là sếp Tạ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này từ trước bữa tối cho tới bây giờ đúng không?
“Là em trêu chọc anh trước mà.” Hình như đã đoán được cô đang nghĩ gì nên Tạ Trì bèn đến gần Kim Mê để khẽ nói một câu bên tai cô. Tai của Kim Mê đỏ bừng vì hơi thở của anh. Trong mắt Tạ Trì nhuộm ý cười, sau đó anh kéo cô lên lầu.
Lần này, đến tận sáng hôm sau, hai người họ mới ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT