Cuối năm, giải thưởng Golden Bull công bố danh sách đề cử. Dựa vào vai diễn Thôi Ly Sầu trong bộ phim [Phong tuyết ngâm], Kim Mê được đề cử cho hạng mục Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Lần này, Mạnh Xán Nhiên là ứng cử viên hàng đầu của hạng mục, mức độ chú ý cũng cao hơn lần trước được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của phim truyền hình.

Với tư cách là người phát ngôn chính thức của nhãn hiệu Bunny, toàn bộ trang phục và trang sức để cô tham gia sự kiện lần này đều sẽ do Bunny cung cấp. Thậm chí họ còn đặc biệt phái một chuyên gia tạo mẫu của nhãn hiệu đến đây hỗ trợ ê-kíp của cô để tạo hình cho cô.

Mạnh Xán Nhiên là người phát ngôn nổi tiếng nhanh nhất của Bunny trong mấy năm qua, bên ngoài đều đồn rằng cô cũng nhận một đứa con nuôi của Bunny.

“Đồn đãi vô căn cứ, rõ ràng là bịa đặt.” Kim Mê vừa làm tóc vừa chơi điện thoại: “Làm gì có lắm con trai nuôi để nhận thế, sao họ không tự nhận một đứa mà nuôi?”

Triệu Nghệ Nam không phát biểu ý kiến về chuyện này, chỉ cúi đầu xem tin tức trên điện thoại: “Lát nữa sếp Tạ có xuất phát cùng cô luôn không?”

Lễ trao giải đêm nay, Tạ Trì vẫn sẽ tham dự cùng Kim Mê. Lúc trước bên tổ chức liên lạc với họ đã dự định chừa một ghế cho Tạ Trì.

“Chắc anh ấy sẽ đến trễ một chút, em còn phải đi thảm đỏ với đoàn làm phim nữa.” Tối nay, [Phong tuyết ngâm] đạt được tổng cộng là bảy hạng mục đề cử, trở thành bộ phim được chú ý nhất đêm nay. Cô và đạo diễn cùng với nam nữ chính đều được đề cử, lát nữa nhất định phải đi thảm đỏ cùng nhau.

Nghe vậy, Triệu Nghệ Nam không tiếp tục bận tâm tới Tạ Trì nữa. Mặc dù lễ trao giải này được tổ chức ở nơi khác nhưng người ta đường đường là tổng giám đốc, bên cạnh không thiếu cấp dưới, không bao giờ có chuyện lạc đường.

Hôm nay trời hạ nhiệt độ, Kim Mê mặc chiếc váy dài không tay mà Bunny cung cấp cho mình, cảm nhận được khí lạnh ập đến từng đợt.

Mỗi lần cứ đến lúc này, cô lại vô cùng hâm mộ nam nghệ sĩ, có thể mặc quần áo kín mít nhiều lớp. 

Cũng như lần trước, phòng làm việc vẫn sẽ đăng ảnh lễ phục tham gia sự kiện của cô. Tạo hình hôm nay cực gì giống cô chủ nhà giàu, khí chất vô cùng tao nhã, phối hợp với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mạnh Xán Nhiên, chẳng mấy chốc đã đứng vững chân trên bảng hot search đang chém giết dữ dội.

Cô vừa rời khỏi khách sạn thì lập tức có người vây quanh chụp ảnh. Nữ vệ sĩ mà Tạ Trì mới phái đến bên cạnh cô lập tức bảo vệ cô sau lưng mình.

Kim Mê rất thích nữ vệ sĩ này, nhiều lúc nữ vệ sĩ sẽ tiện hơn nam vệ sĩ rất nhiều. Tất nhiên mấy vệ sĩ ban đầu vẫn đi theo cô, Tạ Trì chưa bao giờ tiếc tiền trong chuyện này.

Đoàn làm phim đã hẹn trước thời gian cùng xuất phát. Hôm nay ngoài trời gió to, không khí hơi lạnh nên mọi người đi thảm đỏ đều bước đi rất nhanh, chỉ có lúc đứng trước tường ký tên chụp ảnh chung thì mới dừng chân một lát.

Sau khi tiến vào hội trường, Kim Mê cảm thấy đỡ hơn nhiều. Tạ Trì không đến dự tiệc tối, trước khi bắt đầu lễ trao giải anh mới xuất hiện.

Chỗ ngồi của anh ngay bên cạnh Kim Mê. Trước khi hai vợ chồng đến, đã có fans hâm mộ vây quanh ghế ngồi dán tên họ để chụp ảnh chung.

Nhậm Đình ngồi bên cạnh Tạ Trì. Tạ Trì là nhà đầu tư lớn nhất của một bộ phim khác của ông ấy nên bây giờ, Nhậm Đình đã rất quen thuộc với anh.

“Chẳng trách lúc nãy tiếng hò hét to cỡ đó, hóa ra là sếp Tạ đã đến.” Thấy Tạ Trì ngồi xuống bên cạnh mình, Nhậm Đình trêu ghẹo một câu.

Tối nay, Tạ Trì cũng ăn diện rất chỉn chu, hơn nữa còn chọn màu sắc phù hợp với màu váy của Kim Mê. Sau khi ngồi vào ghế, anh chào hỏi Nhậm Đình rồi quay sang nhìn Kim Mê bên cạnh: “Lạnh không?”

“Tạm được.” Hội trường rất đông người, bây giờ Kim Mê đã thấy ấm hơn nhiều. Tạ Trì vươn tay nắm tay cô, thấy ngón tay cô lạnh lẽo, không khỏi cau mày: “Tay lạnh như băng thế này mà còn kêu không lạnh à?”

“Ớ…” Kim Mê còn chưa kịp suy nghĩ lời giải thích thì Tạ Trì đã cởi áo vest của mình, khoác lên vai cô: “Tạm thời khoác cái này, lát nữa lên sân khấu nhận thưởng rồi cởi ra là được.”

Khi hai người bắt đầu nắm tay nhau, Nhậm Đình đã lập tức dời mắt, không muốn ăn bát cơm chó này. Bây giờ nghe Tạ Trì nói như vậy, ông ấy lại không nhịn được quay sang hỏi anh: “Sếp Tạ chắc chắn đêm nay Tiểu Mạnh sẽ nhận được giải thưởng à?”

Tạ Trì ngước mắt nhìn ông ấy: “Chẳng lẽ đạo diễn Nhậm không có lòng tin sao?”

Kim Mê bật cười: “Đạo diễn Nhậm thậm chí không có lòng tin mình sẽ giành được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất ấy chứ.”

Nhậm Đình: “…”

Năm nay ngành điện ảnh phát triển mạnh mẽ, sản xuất rất nhiều bộ phim hay, trong số những người được đề cử tại hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất, có mấy người là đối thủ rất mạnh, ông ấy không dám bảo đảm mình sẽ giành được giải thưởng này, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

“Ồ, vậy thì tôi khác với đạo diễn Nhậm. Tôi rất tin rằng Miểu Miểu sẽ giành được giải thưởng.”

Kim Mê cảm thấy anh đừng quá tự tin thì sẽ tốt hơn: “Lỡ lát nữa em không giành được giải thường thì anh sẽ xấu hổ lắm đấy.”

Tạ Trì chỉ cười khẽ chứ không trả lời.

Hồi đầu năm Kim Mê tham gia diễn xuất phim của Nhậm Đình, Tạ Trì đã từng đến thăm một lần, Nhậm Đình từng nghe anh gọi cô là Miểu Miểu mấy lần, nhất thời tò mò hỏi: “Tên ở nhà của Tiểu Mạnh là Miểu Miểu hả? Ngay cả tên ở nhà của cô cũng giống hệt Kim Mê à?”

Kim Mê: “…”

Đúng thế, trùng hợp cỡ đó luôn đấy nhé.

Tạ Trì quay sang nhìn Nhậm Đình. Không phải ai cũng biết tên ở nhà của Kim Mê, bình thường chỉ có người trong nhà mới gọi cô bằng cái tên này. Tạ Trì không khỏi tò mò: “Đạo diễn Nhậm biết cả chuyện này cơ à? Xem ra ông cũng rất thích Kim Mê.”

“À, tôi không thích cô ấy thì sao lại bỏ một bộ điện ảnh ở đó suốt hai mươi năm không quay?” Hồi trước ông ấy đã nhắm vào Kim Mê, tất nhiên nghiên cứu kỹ lưỡng tư liệu về cô. Nhậm Đình không nhớ mình thấy tên ở nhà của Kim Mê từ đâu nhưng cái tên này ông ấy vẫn không thể quên được.

Sau khi Kim Mê qua đời, ông ấy từng nản lòng thoái chí, cảm thấy không còn ai có thể diễn xuất vai nữ chính trong bộ điện ảnh của mình. Mãi đến hai mươi năm sau, ông ấy gặp Mạnh Xán Nhiên.

“Diễn xuất của Tiểu Mạnh rất có phong cách của Kim Mê nhưng không phải chỉ lo bắt chước Kim Mê, cô ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình.” Nói đến đây, Nhậm Đình lại cảm thấy Mạnh Xán Nhiên rất có khả năng: “Nói không chừng tối nay cô ấy sẽ đoạt được giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng nên. Hồi xưa giải thưởng điện ảnh đầu tiên của Kim Mê cũng là vai nữ phụ xuất sắc nhất, hồi đó cô ấy mới hai mươi tuổi thôi, còn đang theo học tại Học viện Điện ảnh.”

Đương sự Kim Mê ngồi bên cạnh lắng nghe Nhậm Đình nhớ lại chuyện ngày xưa, không khỏi cảm khái: “Nghe nói tối nay thầy Ôn Văn Triều cũng đến? Thầy ấy sẽ trao thưởng cho hạng mục nào vậy?”

Chuyện này Nhậm Đình cũng nghe nói, bên tổ chức có mời cụ Ôn nhưng hồi trước, cụ Ôn không được khỏe cho lắm, tối nay cũng không chắc là có đến hiện trường được hay không: “Bên tổ chức có mời nhưng cụ ấy có đến hay không còn chưa biết đâu. Sao? Cô muốn gặp cụ Ôn hả? Cụ ấy chính là ân sư của Kim Mê hồi xưa.”

Kim Mê không trả lời. Cô đã trở về bao lâu nay mà chưa đi gặp thầy Ôn. Hồi cô còn đi học, thầy Ôn đã từng gửi gắm kỳ vọng vào cô, ai ngờ cô lại vô tình chọc phải nhà họ Vương, cuối cùng mất mạng lúc còn trẻ.

May mà bây giờ chính phủ đã lật lại bản án cũ của cô, không thì cô sẽ không có mặt mũi nào mà gặp lại người thầy ngày xưa của mình.

Tạ Trì nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cô như thể đang an ủi cô: “Lúc đến đây anh đã hỏi thăm rồi, thầy Ôn đã đến thành phố H, chắc là tối nay sẽ tham dự.”

“Vâng.” Kim Mê ngước mắt nhìn anh, khẽ gật đầu.

Hiện trường vẫn có khán giả chụp ảnh hai vợ chồng. Lễ trao giải còn chưa chính thức bắt đầu, ảnh chụp hai người đã được đăng tải khắp internet.

Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì có một nhóm fan CP số lượng khả quan. Ban đầu số lượng fan CP chưa đủ để đánh lại fan only nhưng giờ đây, fan only khống chế khu bình luận mà thường xuyên bại trận dưới tay fan CP!

Bởi vì có rất nhiều người qua đường trở thành fan của Mạnh Xán Nhiên nhờ đu CP nên dần dần, fan only cũng bình tĩnh lại.

Dù sao cũng không thể chống lại đám người kia, chi bằng hô hào tụi nó cùng nhau tăng số liệu cho idol.

Theo lệ thường, giải thưởng càng quan trọng thì càng được để lại công bố sau, cho nên giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất được công bố ngay giữa chương trình.

Trong danh sách đề cử lần này, Mạnh Xán Nhiên có sức cạnh tranh rất mạnh mẽ, hơn nữa bởi vì hiện tại độ nổi tiếng của cô rất cao, dẫn đến giải thưởng ít người chú ý này cũng trở thành tiêu điểm đêm nay.

Kim Mê cứ tưởng rằng kiếp trước mình từng giành được rất nhiều giải thưởng, bây giờ chẳng qua chỉ là giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất mà thôi, sẽ không khiến mình hồi hộp đâu. Nhưng sự thật là giờ phút này, cô phát hiện mình vẫn không thể tự khống chế bản thân, nhịp tim đập nhanh hơn hẳn.

Huống chi khách quý sẽ công bố nữ diễn viên giành được giải nữ phụ xuất sắc nhất, lại chính là ân sư Ôn Văn Triều của cô.

Cô cứ tưởng rằng với địa vị của thầy Ôn thì chắc chắn sẽ trao giải cho Phim hay nhất hoặc Đạo diễn xuất sắc nhất, không ngờ… Bên tổ chức vất vả lắm mới mời được ông ấy đến đây, chỉ để trao giải cho Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thôi ư?

Thực ra bên chương trình cũng không ngờ đến chuyện này.

Họ mời Ôn Văn Triều đến đây là để trao giải cho Phim hay nhất nhưng ông ấy lại chủ động đổi thành Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Nếu không phải tuổi tác không ăn khớp thì họ sẽ nghi ngờ Ôn Văn Triều cũng là con trai nuôi của Mạnh Xán Nhiên.

“Người giành được giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Golden Bull lần này là…”

Chân dung của bốn ứng cử viên xuất hiện trên màn ảnh lớn của sân khấu. Khi Ôn Văn Triều đọc cái tên “Mạnh Xán Nhiên”, cuối cùng chỉ còn lại gương mặt của cô trên màn ảnh lớn.

Tiếng hò hét và tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong hội trường, Tạ Trì cũng vui sướng ôm chầm người bên cạnh.

Kim Mê cởi áo vest của anh ra, mang giày cao gót bước lên sân khấu. 

Cô nhận chiếc cúp từ tay Ôn Văn Triều, phát biểu cảm nghĩ nhận được giải thưởng mà mình đã chuẩn bị sẵn. Sau khi xuống sân khấu, Tạ Trì thấy cô và cụ Ôn trò chuyện một lát rồi mới quay về chỗ ngồi.

“Em với thầy Ôn nói chuyện gì vậy?” Tạ Trì khẽ hỏi.

Kim Mê che ngực, cảm xúc vẫn rất kích động, không thể phân biệt rõ là vì mình nhận được giải thưởng hay là vì mới trò chuyện với thầy Ôn: “Thầy Ôn nói lần này thầy ấy đến lễ trao giải là để gặp em một lần. Thầy ấy nói em rất giống với Kim Mê, thầy ấy nhìn em có cảm giác như được thấy Kim Mê.”

Nói đến đây, khóe miệng cong lên của cô bỗng xụ xuống: “Thầy ấy còn bảo ngay cả tật xấu lúc đóng phim của em cũng giống y hệt Kim Mê.”

Tạ Trì: “…”

Ừm, không thể không nói rằng người thấu hiểu học trò nhất, quả nhiên là giáo viên dạy họ.

“Không sao, lần sau tranh thủ sửa lại là được.” Tạ Trì giơ tay xoa đầu cô.

Nhậm Đình ngồi bên cạnh khẽ hắng giọng, không thể nhịn được nữa mà nói: “Xin quý vị hãy kiềm chế một chút, nơi này là nơi công cộng, có nhiều camera lắm nhé.”

“Chúng tôi có làm chuyện gì kỳ quặc đâu.” Kim Mê cãi lại ông ấy theo phản xạ. Nghĩ rằng có lẽ ông ấy đang căng thẳng vì giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất kế tiếp, cô quyết định rộng lượng tha thứ cho ông ấy: “Hay là tôi cho ông mượn cúp để vuốt ve một chút, chia sẻ chút may mắn cho ông?”

Nhậm Đình kêu “A” một tiếng khoa trương, cứ như thể nghe được câu nói nào buồn cười lắm: “Hồi tôi mới nhận được giải Đạo diễn xuất sắc nhất đầu tiên, cô còn đang chơi bùn đấy nhé. Bây giờ tôi muốn nhận giải thưởng mà còn cần cô chia sẻ may mắn cho tôi sao?”

“Ừm, ông không cần thì thôi.” Kim Mê lấy lại cúp của mình, cô giữ lại hết may mắn cho mình, chờ lần sau dùng tiếp.

Lễ trao giải tiếp tục, Bùi Thận Tư thuận lợi nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, song lại bỏ lỡ giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cuối cùng ngay cả giải Phim hay nhất cũng rơi vào tay đoàn làm phim khác.

Kim Mê quay sang nhìn Nhậm Đình, an ủi ông ấy: “Không sao, chúng ta vẫn còn bộ phim kế tiếp mà, sang năm chinh chiến tiếp, đừng giận dỗi nữa.”

Nhậm Đình: “…”

Nếu biết trước thì lúc nãy mình nên sờ cúp một chút.

Cơ mà phim mới của ông ấy đã được lên lịch chiếu vào tết âm lịch sang năm. Nói không chừng năm sau Mạnh Xán Nhiên sẽ có cơ hội giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Trong số bảy hạng mục đề cử của [Phong tuyết ngâm], cuối cùng có ba hạng mục giành được giải thưởng, mặc dù hơi tiếc nuối nhưng vẫn có thu hoạch. Kim Mê cầm cúp cùng Tạ Trì lên xe, không về khách sạn mà trực tiếp bay về thành phố A.

Tạ Trì chuẩn bị bánh gato và champagne cho Kim Mê trên máy bay. Thấy anh rót rượu cho mình, Kim Mê không nhịn được nhướn mày: “Biết rõ tửu lượng của em không cao mà còn khuyên em uống rượu, vừa thấy đã biết là có ý đồ xấu.”

Ánh mắt Tạ Trì hiện lên ý cười, một tay đưa ly rượu cho cô, một tay ôm cô vào lòng: “Đúng là anh có ý đồ xấu.”

Giọng anh trầm thấp gợi cảm, rõ ràng vẫn chưa uống rượu và dường như đã say men rượu rồi.

Sau cùng, ly rượu trong tay Kim Mê còn chưa uống được hai ngụm thì đã bị đánh rơi xuống sàn nhà.

Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao Tạ Trì lại thích chuyên cơ riêng đến mức này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play