Mùi nước hoa trên người Tạ Trì không quá nồng, nếu không đến gần anh thì không thể nào ngửi thấy, nhưng sau một cuộc họp định kỳ, chuyện này đã lan ra khắp nhóm quản lý cấp cao.

[Có phải hôm nay sếp Tạ xịt nước hoa không thế! Tôi ngửi thấy lúc anh ấy đi ngang qua người tôi!]

[Đúng đúng đúng! Lúc mở họp tôi ngồi ngay bên cạnh anh ấy, tôi cũng ngửi thấy!]

[? Mũi mấy người là mũi chó hả, sao tôi không ngửi thấy thế?]

[@ Trợ lý Trần, hôm nay sếp Tạ làm đỏm thế, có phải là sắp có chuyện vui gì không vậy?]

Trần Giác: “...”

Không phải sếp Tạ sắp có chuyện vui, mà là đã kết hôn gần một năm rồi.

[Người bên trên vừa mới nói sếp Tạ làm đỏm, tôi thấy anh không cần tiền thưởng cuối năm nữa rồi đấy.]

[...]

Tin nhắn “sếp Tạ làm đỏm” lập tức bị thu hồi trong nhóm. 

[Kẹp cà vạt với khuy măng sét hôm nay sếp Tạ dùng cũng là đồ mới, trước giờ tôi chưa thấy anh ấy dùng bao giờ!]

[? Thư ký Phong, cô quan sát sếp Tạ cẩn thận thế, cô có ý đồ gì à?]

[Tôi thì có ý đồ gì được, trên bàn làm việc của tôi còn đang để tạp chí của Mạnh Xán Nhiên do sếp Tạ đưa đây này. ┓(??`)┏]

Trần Giác: “...”

Đúng như dự đoán, chủ đề tám nhảm trong nhóm chuyển sang tin đồn về Mạnh Xán Nhiên với sếp, cuối cùng Trần Giác cũng xuất hiện, ngắt lời bọn họ: “Đừng bàn tán chuyện riêng tư của sếp nữa, đặc biệt là không được phép bàn tán về cô Mạnh.”

Sau khi Trần Giác gửi tin nhắn này, trong nhóm thật sự yên lặng hơn nhiều, nhưng đến cả trợ lý Trần cũng bảo vệ Mạnh Xán Nhiên như thế, lại càng khiến mối quan hệ giữa sếp với cô trở nên mờ ám!

Tạ Trì không ngờ bản thân chỉ tiện tay xịt ít nước hoa thôi mà có thể khiến các quản lý cấp cao trong công ty bàn tán nhiệt tình như vậy, nếu anh biết chuyện này... Chắc chắn sẽ trừ lương của bọn họ.:)

Bận rộn làm việc cả buổi sáng, đến tận lúc ăn cơm Tạ Trì mới cầm điện thoại lên xem.

Một tiếng trước Tạ Sơ Thời có gửi cho anh mấy tin nhắn.

Tất cả đều là ảnh công việc hôm nay của Kim Mê.

Hôm nay Kim Mê đi quay chương trình giải trí, Tạ Sơ Thời là một trong những người dẫn chương trình cố định, chỉ cần cậu ta không đi đóng phim thì sẽ đến làm việc. Chương trình giải trí lần này mời đoàn phim [Nghi phạm cuối cùng] đến, Kim Mê và hai nam chính vừa mới xuất hiện trên sân khấu là toàn bộ khán giả trên khán đài hét ầm lên.

Bởi vì có rất nhiều trò chơi nên giữa  Kim Mê với hai nam chính cũng có rất nhiều tương tác, Tạ Sơ Thời ở hiện trường đã lén lút chụp được rất nhiều ảnh của ba người họ, sau khi chọn lọc cẩn thận, cậu ta gửi mấy bức ảnh cho Tạ Trì.

“Chú út, thím út được chào đón thật đấy, hai khách mời nam cứ vây quanh thím ấy mãi thôi.” Tạ Sơ Thời gửi mấy thứ này cho Tạ Trì, tuyệt đối không phải là để châm ngòi ly gián, mà là muốn khiến chú út của cậu ta cảm thấy nguy hiểm hơn chút nữa thôi.

Cậu ta làm vậy là vì muốn tốt cho hai người.

Tạ Trì bấm vào xem từng bức ảnh cậu ta gửi, sau khi xem kỹ một lượt, anh trả lời cậu ta: “Cháu làm người dẫn chương trình mà trông có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ, hình như chương trình có cháu hay không thì vẫn ổn nhỉ?”

“...” Tạ Sơ Thời lập tức ngửi thấy có mùi gì đấy nguy hiểm, nhanh chóng trả lời tin nhắn chú út gửi cho cậu ta: “Cũng có rất nhiều fans của cháu xem chương trình vì cháu đấy! Hơn nữa, có cháu ở đây thì có thể giúp chú giám sát thím út mà!”

Tạ Trì: Không cần, cảm ơn. Tự quản tốt bản thân đi.

Tạ Sơ Thời:... Được rồi. [Khuôn mặt đầy vui vẻ.jpg]

Cậu ta không tiếp tục nhắn tin làm phiền Tạ Trì nữa, Tạ Trì nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trong lịch sử trò chuyện, hơi nheo mắt rồi xóa hết sạch.

Lúc Kim Mê quay chương trình xong về đến nhà đã là mười giờ tối. Hứa Gia Thượng nằm trên ghế sô pha, Gia Quả nằm bên cạnh chân cậu bé, nghe thấy tiếng cửa, nó tỉnh dậy đầu tiên. Bộ lông bông xù mềm mại của nó cọ lên làn da của Hứa Gia Thượng, Hứa Gia Thượng cũng dụi mắt ngồi dậy: “Mẹ ơi, mẹ về rồi ạ?”

Kim Mê đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu bé: “Thượng Thượng, sao con lại ngủ ở đây thế? Ba con đâu rồi?”

“Ba đang tập luyện trong phòng tập thể thao, con muốn chờ mẹ về nhưng lại lỡ ngủ quên mất.”

Kim Mê giơ tay ra xoa đầu cậu bé rồi bế cậu bé lên: “Về phòng ngủ nhé.”

“Vâng ạ, về phòng mẹ ngủ.”

Kim Mê bế Hứa Gia Thượng về phòng mình, sau khi Tạ Trì tắm rửa xong, anh cũng đến phòng cô.

Thấy “Trình Giảo Kim” đã nằm chính giữa giường lớn, Tạ Trì tự hỏi có nên nhân lúc cậu bé ngủ say bế cậu bé về phòng trẻ con ở bên cạnh không.

“Sao anh lại ở đây thế?” Kim Mê đi ra từ trong phòng tắm, nhìn thấy Tạ Trì đang đứng trong phòng.

Bây giờ hai người này không có phòng riêng của mình à, sao cứ thích đến phòng cô ngủ thế?

Tạ Trì nhanh chóng tìm cho bản thân một cái cớ đàng hoàng: “Chẳng phải Thượng Thượng muốn ngủ chung với ba mẹ à? Tôi đến đây để ngủ chung với Thượng Thượng.”

Anh nói như thể sợ Kim Mê sẽ đuổi anh đi, anh tự vén chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh Hứa Gia Thượng. 

Kim Mê: “...”

Cô không nói thêm câu nào nữa, ngoài miệng Tạ Trì nói muốn ngủ chung với Thượng Thượng, hạt trên bàn tính trong lòng anh sắp sửa đập lên mặt cô rồi.

Nhưng có Thượng Thượng ở đây thì anh cũng không làm được gì.

Cô thoa mỹ phẩm dưỡng da đơn giản xong, tắt đèn rồi nằm xuống chỗ của mình.

Trong phòng rất yên tĩnh, rõ ràng Hứa Gia Thượng đã ngủ rồi nhưng cơ thể vẫn tự động rúc về phía Kim Mê.

Tạ Trì nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Hôm nay lúc quay chương trình cô gặp Tạ Sơ Thời à?”

Tự dưng anh hỏi như vậy, Kim Mê lập tức nghĩ đến mấy trò mèo Tạ Sơ Thời đã từng làm: “Sao thế, cậu ấy lại đâm bị thóc, chọc bị gạo trước mặt anh à?”

“Ừ.” Tạ Trì nhẹ nhàng trả lời cô: “Thằng nhóc đấy nói cô ở chỗ ấy rất được chào đón, khách mời nam cứ vây quanh cô mãi.”

Kim Mê hiểu rõ gật đầu: “Ồ, thế thì cũng không tính là đâm bị thóc, chọc bị gạo, sự thật chính là như vậy đấy.”

Tạ Trì: “...”

Thấy anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, ánh mắt còn ẩn chứa chút gì đấy ai oán, trong lòng Kim Mê thấy hơi buồn cười: “Sếp Tạ đang ghen đấy à?”

Cô nhớ lúc trước Tạ Trì cùng xem phim với cậu ta, anh đã không được hài lòng lắm với hai nam chính kia.

Tạ Trì không nói câu nào, Kim Mê nhìn anh một lúc, bản thân lại thấy bối rối: “Khụ, đấy chỉ là công việc thôi, giờ cũng đã muộn rồi, anh ngủ sớm đi.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại giống như thể làm thế là có thể ngăn cản được ánh nhìn mãnh liệt của Tạ Trì.

Nhưng cô đã sai rồi, cho dù có nhắm mắt lại thì cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Tạ Trì đang nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí còn mang theo cả độ ấm.

Kim Mê nhớ đến hơi thở nóng bỏng của Tạ Trì vào buổi sáng, tim cô đập nhanh hơn hai nhịp, lúc này Hứa Gia Thường đang nằm bên cạnh cô đã biến thành phòng tuyến cuối cùng giữa hai người.

May mắn thay, cuối cùng ánh mắt của Tạ Trì cũng biến mất trong nhịp tim đập dồn dập sắp không giấu nổi của cô.

Kim Mê nhắm mắt lại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Khi trước cô không biết, hoá ra còn có người chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến cô nhốn nháo hoảng loạn.

Cuối cùng Tạ Trì vẫn không bế Hứa Gia Thượng sang phòng khác, sáng hôm nay anh cố tình buông thả bản thân, mà bây giờ anh cảm nhận được Kim Mê đang căng thẳng.

Anh chỉ nhìn cô thôi mà đã khiến cô căng thẳng như thế.

Hay là lần trước anh đã đi quá xa?

Tạ Trì hoàn toàn không muốn ép buộc cô, anh cũng không muốn cô sợ hãi thậm chí chán ghét anh vì điều này.

Đến tối hôm sau, Tạ Trì không tiếp tục ngủ chung với Kim Mê nữa, anh cũng gọi Hứa Gia Thượng về phòng cho trẻ em, bảo cậu bé không được làm phiền giấc ngủ của mẹ.

Đương nhiên Kim Mê thích một mình độc chiếm một chiếc giường lớn hơn, nhưng tự dưng Tạ Trì lại khác thường như thế, anh đang vờ tha để bắt thật à?

Cô phân tích chiến thuật của Tạ Trì, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị chuyển hướng.

Bộ phim điện ảnh [Phong tuyết ngâm] tung ra poster của một mình cô, chính thức công bố một Thôi Ly Sầu mới.

Thôi Ly Sầu là một nữ sát thủ lạnh lùng xa cách, rất ít nói và có võ công cao cường, là đóa hoa lạnh lùng cao quý trong giới sát thủ. Có không ít người đã chết trên tay cô, cho nên trên giang hồ cũng có người treo thưởng một khoản tiền khổng lồ để lấy đầu của cô, nhưng tất cả đều có đi mà không có về.

Trên poster Kim Mê mặc một bộ đồ màu đỏ, lưỡi kiếm sắc bén lóe ánh sáng bạc làm tôn lên mái tóc đen dài bay phấp phới, tạo ra tác động thị giác mạnh mẽ.

Đương nhiên, điều gây ấn tượng nhất vẫn là gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, để lộ ra sát khí của cô. Vai diễn này có sự tương phản quá lớn so với hình tượng sinh viên đại học trong [Nghi phạm cuối cùng], cho dù có là Lý Giai Giai được người xem gọi là chị, sự tàn nhẫn trên người vai diễn này cũng khác hoàn toàn với sự lạnh lùng của Thôi Ly Sầu.

Ánh mắt của Thôi Ly Sầu vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, có cảm giác không phù hợp với gương mặt xinh đẹp của cô.

Kim Mê dưới ông kính của Nhậm Đình, không chỉ ẩn chứa những đặc điểm đặc biệt của ông ấy mà còn làm nổi bật vẻ đẹp độc đáo của Kim Mê.

Tinh thần hiệp nghĩa, giang hồ, người đẹp, đây đều là lĩnh vực Nhậm Đình chiếm ưu thế, người trong ngành đều khen thẩm mỹ tuyệt vời của ông ấy, cho nên tất cả mọi người đều cố gắng giành lấy cơ hội được tham gia một bộ phim điện ảnh của ông ấy.

Poster của Kim Mê lần này đã lại một lần nữa chứng minh được Nhậm Đình bảo đao chưa lão.

“Quá! Đẹp!! Để tôi xem còn có ai không làm fan của Mạnh Xán Nhiên!”

“Chị chụp thêm ảnh cổ trang đi! Cổ trang cũng đẹp quá đi mất!!”

“A a a a chị giết em đi, em không phản kháng đâu! Mau lên, cứ dùng thanh đao trên tay chị xiên em đi!”

“Không cần phải thế đâu. [cười chảy nước mắt]”

“Phim điện ảnh nhất định phải xem vào tết âm lịch! Tôi muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời của chị gái trên màn ảnh rộng!”

Các fan hò hét điên cuồng vì tấm poster mới của cô, có không ít người qua đường cũng bị poster thu hút, đương nhiên không bao giờ thiếu bóng anti-fan, đặc biệt là fans của Phương Tư Vân, giờ nhìn thấy cái này là không chịu nổi.

Độ phổ biến trên mạng càng ngày càng cao, lúc Tạ Trì nhìn thấy nó đã lên no 1 trên hot search.

Mạnh Xán Nhiên trên poster đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt, vẻ đẹp này vừa bắt mắt vừa có tác động rất lớn, lần cuối cùng anh có cảm giác như này là khi nhìn thấy Kim Mê.

Trên chiếc du thuyền đang trở về nước, lần đầu tiên Tạ Trì nhìn thấy Kim Mê.

Thật ra anh vẫn luôn được nghe nói về người này, ba mẹ anh là fans của cô, sau khi biết cô đang ở trên du thuyền, bọn họ còn lén lút đến gặp Kim Mê.

Lúc ấy Kim Mê mặc một bộ váy dài màu vàng kim, đeo kính râm to, che đi một nửa khuôn mặt, nhưng cái này lại không ảnh hưởng đến việc người khác cảm nhận vẻ đẹp của cô.

Ngày hôm đó ánh nắng mặt trời rất đẹp, gió biển ôn hòa, sợi tóc bay phấp phới của cô nhuốm màu vàng mềm mại.

Giống như cánh bướm phủ một lớp phấn vàng, lóe lên một tia sáng yếu ớt dưới ánh nắng chiếu rọi.

Ba mẹ Tạ Trì đứng bên cạnh phân vân xem có nên đến đấy xin chữ ký của cô không, Tạ Trì nhìn Kim Mê đi qua boong tàu vào trong khoang thuyền, dường như lớp ánh sáng màu vàng kia cũng rơi từ trên sợi tóc của cô xuống dưới mặt đất.

Mãi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất, ba mẹ anh vẫn chưa quyết định xong.

Lúc Trần Giác bước vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Tạ Trì đang ngẩn ngơ nhìn bức ảnh của Mạnh Xán Nhiên, cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường.

“Sếp, mười phút nữa anh sẽ có một cuộc họp qua video.” Trần Giác bình tĩnh thản nhiên nhắc nhở anh.

Tạ Trì khóa màn hình điện thoại, trả lời ngắn gọn: “Ừ.”

“Tối mai nhà đài có một lễ trao giải, muốn mời anh đến tham gia.” Tạ Trì chưa bao giờ tham gia mấy sự kiện này, Trần Giác biết bình thường mấy chuyện này anh ấy hoàn toàn không cần hỏi Tạ Trì, mà cứ thế từ chối luôn.

Hôm nay anh ấy đặc biệt hỏi anh câu này là có nguyên nhân.

“Cô Mạnh cũng tham gia, nghe nói có giải thưởng nào đấy sẽ trao cho cô ấy.” Trần Giác rất chú ý đến biểu cảm của Tạ Trì: “Anh có muốn tham gia không?”

Tạ Trì hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Trần Giác đứng trước bàn làm việc: “Chuẩn bị cho tôi một bộ đồ để tham gia.”

“Được sếp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play