Kim Mê bị đánh thức bởi nụ hôn của Tạ Trì.

Vốn dĩ ban đầu cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang quấy rầy giấc ngủ của cô, hơn nữa cô cũng cảm thấy có hơi khó thở nên mới thức dậy. Sau khi mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng to của Tạ Trì, đầu óc còn đang mơ màng của cô ngay lập tức trở nên tỉnh táo.

Dường như nhận ra cô đã tỉnh nên Tạ Trì mở to mắt nhìn cô một cái, sau đó lại nhắm mắt lại.

Kim Mê ú ớ hai tiếng, vô thức lui ra sau nhưng Tạ Trì lại giơ tay túm chặt gáy cô, để cô không thể nào động đậy được.

Trái tim Kim Mê đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, anh nhân lúc cô ngủ lén lút hôn cô thì thôi đi, thế nhưng rõ ràng anh đã phát hiện ra cô đã dậy lại còn hôn cô không buông.

Lòng bàn tay cô chặn trước ngực Tạ Trì, muốn đẩy anh lui ra sau một chút, cô sắp thở không ra hỏi rồi. Nhưng Tạ Trì lại cầm tay cô ấn lên trên đầu cô, sau đó trở mình đè lên người cô.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh, Kim Mê hoàn toàn không có sức đánh trả, cô cảm thấy chiếc giường mình đang nằm lên trở nên mềm mại như bông, khiến cả người cô lún sâu vào đó.

Cô không biết vai mình đã chạm hẳn vào Tạ Trì, cơ thể kề sát vào người anh hơn từ lúc nào, mãi cho đến khi Tạ Trì bỗng nhiên dừng lại, buông cô ra đứng dậy đi vào phòng tắm, cô mới từ từ tỉnh táo lại.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy, Kim Mê nằm trên giường lấy lại hơi thở bình thường của mình, liếc mắt nhìn vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Mặc dù vừa nãy có chút hoảng loạn, bất ngờ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thay đổi trên người Tạ Trì, chắc hẳn vì điều này anh mới đột nhiên dừng lại.

Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, vốn dĩ Kim Mê định tự an ủi mình rằng trước lạ sau quen nhưng rõ ràng tình huống lần này khác hẳn hai lần trước.

Cô không biết tại sao Tạ Trì lại bỗng dưng hôn mình, có lẽ do buổi sáng đàn ông thức dậy thì tương đối kích động nhưng vấn đề là… Thế mà cô cũng từ từ đắm chìm trong đó!

Nếu không phải bản thân Tạ Trì dừng lại thì cô cũng không biết bây giờ bọn họ sẽ tiến đến bước nào nữa!

Khuôn mặt Kim Mê nóng bừng lên, cô áp hai tay vào gò má mình, khiến cõi lòng đang hốt hoảng của mình bình tĩnh lại.

Hai người họ đều là người trưởng thành, hơn nữa còn là vợ chồng trên danh nghĩa, hai người thường xuyên ngủ chung với nhau như thế, nếu không cẩn thận làm ra chuyện gì đó cũng là chuyện rất bình thường.

Ừm.

Cô lại nhớ đến nụ hôn có thể coi là có chút cuồng nhiệt của Tạ Trì vừa này, trái tim cô lại hơi nóng lên. 

Vừa nãy rõ ràng cô cũng đã nảy sinh suy nghĩ đó với anh, cô không chỉ không ghét nụ hôn cả anh mà thậm chí cô còn có khát khao muốn tiếp xúc tiến thêm một bước với anh.

Kim Mê kéo chăn lên che kín đầu mình.

Tạ Trì đang tắm trong phòng tắm cũng phải khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại được.

Anh thề ban đầu anh chỉ muốn hôn nhẹ cô một cái rồi thôi nhưng dường như trên người cô có chất độc gì đó. Thứ này giống như thuốc khiến anh có phần muốn dừng mà không dừng được.

Sau đó biết rõ cô đã tỉnh nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, thậm chí lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một bước muốn tiến xa hơn, lúc phát hiện cô không phản kháng mà lại còn chủ động đáp lại anh…

Quả thật cơ thể anh có chút phấn khích.

Tạ Trì đứng dưới vòi hoa sen thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, để mặc dòng nước xối mạnh vào da dẻ mình.

Vừa rồi bỗng nhiên anh đã suy nghĩ ra một chuyện, chuyện rốt cuộc Mạnh Xán Nhiên là ai không quan trọng.

Cô chính là cô, mà người anh muốn cũng chỉ là cô mà thôi.

Lúc ra khỏi phòng tắm, Tạ Trì thấy Kim Mê vẫn nằm trên giường thì bàn tay đang lau tóc hơi khựng lại: “Sao cô vẫn nằm ở đây?”

Anh cứ tưởng trải qua chuyện vừa rồi, việc đầu tiên cô làm chính là sẽ chạy trốn.

“...” Kim Mê ngồi dậy từ trên giường, nhìn anh mỉm cười: “Có lẽ nào do đây là phòng của tôi không?”

Tạ Trì: “...”

“Hơn nữa khăn lông anh cầm trên tay cũng là khăn của tôi.”

“...” Tạ Trì liếc mắt nhìn cái khăn lông màu hồng nhạt trong tay mình, đầu óc anh hoàn toàn không để ý đến chuyện anh, cái khăn này là vừa nãy anh tiện tay cầm lấy, cũng không phát hiện ra có vấn đề gì: “Xin lỗi, lát nữa tôi sẽ bảo quản gia đưa một cái mới cho cô.”

“À, được.”

“... Thế tôi về phòng trước đây.” Nói xong, Tạ Trì cầm khăn lông trong tay đi ra khỏi phòng.

Kim Mê cũng không hỏi anh về chuyện vừa nãy, dù sao cả hai đều đã là người trưởng thành, có một số chuyện không cần hỏi rõ ràng như vậy.

Cô lại nằm ì trên giường một lúc rồi mới đứng lên đi rửa mặt. Hôm nay không phải cuối tuần nên Tạ Trì đã đến công ty, hôm nay người bình thường nhiệt tình nhất trong công việc là tổng giám đốc Tạ lại đến muộn, Trần Giác có chút lo lắng hỏi anh: “Tổng giám đốc, hôm nay anh có chỗ nào không khỏe sao?”

“... Không có.”

“Tôi thấy sắc mặt anh có hơi đỏ, có phải anh bị sốt rồi không?”

“...” Tạ Trì vẫn tỏ ra bình tĩnh ngẩng đầu lên trợ lý Trần tận tụy với công việc đối diện mình: “Sao hôm nay anh nói nhiều thế hả?”

Trần Giác: “...”

Anh ấy nói nhiều sao? Rõ ràng anh ấy chỉ hỏi hai câu thôi mà!

Anh ấy đành phải thay đổi chủ đề nói đến chuyện công việc với Tạ Trì nhưng anh ấy phát hiện, rõ ràng hôm nay tổng giám đốc có hơi mất tập trung. Anh ấy muốn hỏi liệu có phải tổng giám đốc gặp phải chuyện gì phiền lòng đúng không nhưng trước khi nói ra thành lời, anh ấy đã kìm lại được.

Anh ấy sợ tổng giám đốc lại chê anh ấy nói nhiều.

Hôm nay Tạ Trì luôn vô thức nghĩ đến Kim Mê, thậm chí trong lúc họp anh cũng sẽ mất tập trung, hồn vía lên mây. Nụ hôn buổi sáng kia không ngừng xuất hiện trong đầu anh, anh hoàn toàn không thể kiềm chế không nghĩ đến nó.

Anh có cần phải giải thích với cô không? Nếu anh mà giải thích thì có khi nào lại tỏ ra mình cố ý làm vậy không?

Anh cứ mải mê suy nghĩ vấn đề này đến tận lúc tan làm, nghĩ đến lúc về nhà lại nhìn thấy Kim Mê, Tạ Trì có chút căng thẳng.

Sau khi về đến nhà, Tạ Trì cố ý chỉnh trang lại quần áo và tóc tai của mình một chút rồi mới nhấc chân bước vào phòng khách.

Quản gia nhìn thấy anh trở về thì lập tức đi đến: “Cậu chủ, mợ chủ đã chuẩn bị quà cho cậu rồi đấy, buổi chiều đã được chuyển đến.”

Tạ Trì hơi sửng sốt, hai hôm nay Hứa Gia Thượng và Gia Quả liên tục chơi mấy món đồ chơi mới kia, giống như đang không ngừng nhắc nhở anh rằng chỉ có anh không nhận được quà.

Trong lòng anh vẫn luôn canh cánh chuyện này, còn định đợi Mạnh Xán Nhiên trở về sẽ yêu cầu lời giải thích với cô. Kết quả đến lúc đợi được cô về thật rồi, anh lại hoàn toàn quên mất chuyện này.

Lúc này được quản gia nhắc đến, anh mới hơi nhướng mày lên, liếc mắt nhìn khắp phòng khách một lượt: “Cô ấy đâu rồi?”

“Mợ chủ đang xem phim ở rạp chiếu phim gia đình với Thượng Thượng, Gia Quả cũng ở đó.” 

Tầng hầm có một rạp chiếu phim gia đình cỡ nhỏ, bình thường cũng không hay dùng đến, hôm nay bọn họ lại có hứng để đến đó xem phim: “Ừm, quà đâu?”

Quản gia mang hộp quà đến đưa cho anh, bên trong để một lọ nước hoa cho nam, một chiếc khuy măng sét và kẹp cà vạt cùng màu.

“Mợ chủ nói vẫn còn một chiếc máy bay mô hình nữa, do là hàng đặt làm riêng cho nên phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có thể nhận được.”

“... Tôi biết rồi, chú để đồ ở chỗ này đi.”

Quản gia để đồ xuống xong rồi đi luôn, Tạ Trì cầm kẹp cà vạt lên quan sát kỹ thì thấy cái mà cô chọn lại rất vừa ý anh.

Anh cất kẹp cà vạt vào trong hộp, lại lấy chai nước hoa ra.

Bình thường Tạ Trì không dùng nước hoa nhưng vẫn có chút hiểu biết về những nhãn hiệu nước hoa, đây là một chai nước hoa hàng hiệu, mùi hương cũng không phải quá nịnh mũi nhưng lại bất ngờ hợp với sở thích của anh.

Anh cầm đồ vào phòng rồi cất cất thận, sau đó lại đi xuống tầng hầm.

Lúc Tạ Trì xuống, bộ phim đã đi đến hồi kết, anh đi đến bên cạnh Kim Mê rồi ngồi xuống ghế.

Vữa nãy anh đã xịt thử nước hoa nên trên người vẫn lưu lại một mùi hương thoang thoảng, chóp mũi Kim Mê giật giật, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Quả nhiên chai nước hoa này rất hợp với anh.”

“Ừm, tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ.” Trong không gian tranh tối tranh sáng của căn phòng, Tạ Trì quay đầu nhìn thẳng vào mắt Kim Mê: “Khuy măng sét và kẹp cà vạt cũng không tệ, máy bay mô hình thì không cần thiết đâu?”

Nghe anh nói như thế, Kim Mê không khỏi nở nụ cười nhẹ nhỏ giọng nói: “Máy bay mô hình mới là món quà chính, đây chính là máy bay tổng giám đốc Tạ chỉ đích danh yêu cầu đấy. Anh đợi một khoảng thời gian đi, tôi đã tìm người làm nó theo yêu cầu cho anh rồi, có giá trị lắm đấy.”

“... Vậy thì cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”

Nói chuyện xong, hai người lại im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, xem hết phần kết của bộ phim.

Đây là một bộ phim anime ra mắt vào năm ngoái, bộ phim đã phá vỡ kỷ lục phòng vé trong lịch sử về mảng phim anime, chẳng qua Tạ Trì chưa bao giờ xem bộ phim này.

Quả thực phim anime được làm rất tốt, các cảnh đánh nhau rất mượt, nhạc nền và nhịp điệu cũng điều tiết rất tốt, chả trách ngay cả đứa bé giống như người lớn là Hứa Gia Thượng cũng say sưa xem như thế.

Đợi đến khi bộ phim hoàn toàn kết thúc, ba người một có mới cùng nhau đứng dậy rời khỏi tầng hầm, Hứa Gia Thượng vẫn có chút chưa đã, cậu bé vừa đi vừa thảo luận kịch bản với Kim Mê, Kim Mê cũng rất mong phần hai của bộ phim ra mắt nhanh một chút: “Cơ mà mẹ nghe nói đạo diễn không đủ kinh phí, nói không chừng phần hai có lẽ sẽ không thể công chiếu như mong muốn.”

“Hả, vậy chúng ta còn có thể xem được phần hai không mẹ?” Hứa Gia Thượng lo lắng hỏi.

“Có thể.” Tạ Trì nói: “Nếu hai mẹ con muốn xem, ba có thể đầu tư.”

Kim Mê: “...”

Nói về chuyện tỏ ra là tổng giám đốc bá đạo thì quả nhiên tổng giám đốc Tạ chuyên nghiệp hơn.

Cô có thua cũng không oan chút nào.

“Tốt quá đi.” Vừa nghe thấy mình còn có thể xem được phần hai của bộ phim như đã dự kiến, Hứa Gia Thượng lập tức vô cùng vui sướng: “Cảm ơn ba ạ!”

Tạ Trì giơ tay xoa xoa đầu cậu bé.

Hứa Gia Thượng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Con thấy tâm trạng ba rất tốt thì phải, là do ba nhận được quà của mẹ hay sao ạ?”

“...” Anh ngây thơ như vậy sao?

Trái lại Kim Mê lại có chút tò mò: “Hai ngày trước tâm trạng ba không tốt sao?”

“Dạ!” Hứa Gia Thượng liên tục khẽ gật đầu: “Mẹ không ở nhà, ba không cười đâu ạ, ba còn nhìn chằm chằm vào đồ chơi mới của con và Gia Quả nữa cơ.”

Tạ Trì lập tức lên tiếng bác bỏ: “Ba không vui lúc nào chứ? Vốn dĩ là ba không thích cười.”

Hứa Gia Thượng nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói với Kim Mê: “Ba ngại thú nhận đấy ạ.”

Tạ Trì: “...”

“Mẹ ơi, sau này mẹ vẫn đi làm việc hay sao ạ? Mẹ có thể luôn luôn ở cạnh Thượng Thượng không ạ?” Hứa Gia Thượng kéo tay Kim Mê hỏi.

Kim Mê suy nghĩ một lúc nói: “Ngày mai mẹ phải đi quay một tập chương trình giải trí, chắc hẳn sẽ phải tham gia một vài sự kiện nữa, chỉ có điều cũng không mất nhiều thời gian đâu, mẹ có thể về nhà ngay trong ngày luôn.”

“Vậy buổi tối mẹ có thể ngủ chung với Thượng Thượng không ạ?”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc nghe Hứa Gia Thượng hỏi vậy, cô lại nhìn sang Tạ Trì.

Hứa Gia Thượng nhìn theo ánh mắt của cô, hỏi anh: “Ba cũng muốn ngủ chung với mẹ hay sao ạ?”

Tạ Trì: “...”

Anh không lên tiếng trả lời, Kim Mê cũng im lặng theo, bởi vì cô cảm thấy bây giờ có thể Tạ Trì không chỉ muốn ngủ chung với cô thôi đâu.

Hứa Gia Thượng thấy cả hai người họ không ai nói gì thì tỏ ra rộng lượng nói: “Không sao đâu ạ, ba người chúng ta có thể ngủ cùng nhau ạ.”

Nếu là trước đây thì chắc chắn Tạ Trì sẽ đồng ý với đề nghị này nhưng sau chuyện xảy ra vào sáng nay, anh bỗng nhiên cảm thấy giữa hai người có một đứa trẻ thì có lẽ không tiện cho lắm.

Chẳng qua vấn đề cũng không lớn, sau khi Hứa Gia Thượng ngủ, anh có thể ôm cậu bé về phòng của mình.

Thế nhưng tối hôm nay Tạ Trì cũng không vội áp dụng kế hoạch này luôn bởi vì lúc sáng anh đã suýt chút nữa bất cẩn xảy ra chuyện với Kim Mê, nếu buổi tối lại ôm Hứa Gia Thượng đi thì sẽ có vẻ anh có mục đích không trong sáng.

Anh phải giả vờ một chút.

Kim Mê không hề hay biết trong lòng anh đã suy nghĩ quanh co lòng vòng như vậy, buổi sáng sau khi thức dậy cô đã đi ra ngoài ghi hình show giải trí. Tạ Trì cũng sáng sớm đã dậy đi làm, trước khi ra khỏi nhà, anh đeo kẹp cà vạt và măng khuy măng sét mà Kim Mê tặng, còn xịt một chút nước hoa.

Trong khoảnh khắc anh ngồi vào trong xe, Trần Giác đã ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng như có như không trên người anh: “Sếp à, anh xịt nước hoa sao?”

Nghe thấy vậy, Tạ Trì giơ tay lên kề mũi vào áo mình hít nhẹ: “Mùi rất nồng sao?”

“Không có, chỉ là từ trước đến nay anh không dùng nước hoa cho nên tôi ngay lập tức ngửi thấy.” Tạ Trì không thích mùi nước hoa cho nên xưa nay Trần Giác cũng không dùng nước hoa, nước hoa mà mấy thư ký của tổng giám đốc dùng cũng có mùi hương rất trang nhã: “Sao bỗng nhiên anh lại muốn dùng nước hoa vậy?”

“Tùy tiện xịt thử một chút thôi.”

“Ồ… Mùi này rất hợp với anh đấy.”

“Ừm, Mạnh Xán Nhiên chọn đấy.”

Trần Giác: “...”

Được rồi, anh ấy nghĩ mình đã biết câu trả lời của câu hỏi trước rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play