Phùng Thiên Thiên lớn lên ở một trấn nhỏ xa xôi tận phương nam, trong nhà điều kiện kinh tế không tốt, bởi vậy từ nhỏ đã có thói quen tiết kiệm. Cô cũng không cam lòng ở tại trấn nhỏ kia mãi, tới tuổi thì gả chồng sinh con sau đó sống hết một đời.

Khác với vẻ ngoài mong manh yếu đuối, Phùng Thiên Thiên là một người có chí tiến thủ. Để thay đổi cuộc đời mình, cô phải rời khỏi cái trấn nhỏ này. Cô chăm chỉ học hành, cuối cùng cũng thi đậu vào đại học Hoa Kinh. Cho dù cô túng quẫn, cho dù bị các bạn học cố ý hay vô tình xa lánh, cô đều không để bụng, cô biết mục tiêu của mình là cái gì.

Nhưng vận mệnh luôn thích trêu người, em trai cô đả thương người ta, trong nhà đã dốc hết khả năng bồi thường thuốc men, không còn tiền để đóng học phí cho hắn. Vì thế, cô bắt đầu tìm kiếm việc làm khắp nơi. Cũng vì vậy mà vô ý va vào Tống Phong Nam trong một quán cà phê bình thường.

Hai mươi năm cuộc đời, cô chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào đẹp trai dịu dàng như thế. Cô động tâm. Nhưng cô không ngu. Cô không cảm thấy mình có điểm nào hấp dẫn được vị thiếu gia đi qua trăm bụi hoa này. Vì thế, cô giả vờ không thèm quan tâm, giấu kĩ tâm tư thầm kín của mình. Cách làm của cô hình như khiến Tống Phong Nam có hứng thú, mặc dù biết với điều kiện của mình, cô không có cách nào gả cho hắn, nhưng không ngờ càng lún càng sâu.

Khi cô khoác tay hắn bước vào đại sảnh vô cùng xa hoa này, sự tư ti đã đánh bại cô. Lý Hạo đánh giá cô như một món đồ khiến cô không chịu nổi, những gì hai người bọn họ nói với nhau lại như cái dùi cắm thật sâu vào trái tim mẫn cảm của cô.

Trong lòng cô càng khổ sở, tươi cười trên mặt càng ôn nhu, cho đến khi Lý Hạo chỉ chỉ vị An tiểu thư trong truyền thuyết kia, cô mới biết được, cái gì là khác nhau một trời một vực.

Cũng là một thân váy trắng, nếu cô là một đóa hoa nhỏ mảnh mai thì vị An tiểu thư kia chính là ánh trăng trên trời, khiến người ta phải ngước nhìn chiêm ngưỡng.

“Đó là An Bạch Nguyệt?” Cô nghe thấy Tống Phong Nam hỏi, trong giọng nói không giấu được kinh ngạc.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Đúng vậy, cũng không biết là ai đồn đãi cô ấy không xinh đẹp không thú vị. Xem khí chất này đi, quả thực là nữ thần đấy! Hoàn toàn hạ gục cô chị họ của cậu.” Lý Hạo chớp chớp mắt, vỗ vỗ vai hắn cười nói, “Phong Nam, cậu thật có phúc nha!”

Tống Phong Nam bừng tỉnh phục hồi tinh thần, nói: “Đừng nói bậy, hiện tại tôi đã có Thiên Thiên.”

Lý Hạo nghe xong, âm thầm trợn trắng mắt, lại thình lình run giọng nói: “Phong, Phong Nam, cô ấy đến kìa……”

“Cái gì?” Tống Phong Nam quay sang liền thấy Tô Lê bưng một ly champagne, đang đi về phía bọn họ. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đành cúi đầu che giấu.

[ ký chủ, bọn họ nhìn thấy cô rồi. ] 2333 đáp xuống vai Tô Lê, nói, [ cô muốn đi tìm nam nữ chính hả? ]

Khóe miệng Tô Lê khẽ cong, cũng không để ý tới 2333, đi thẳng đến trước mặt Tống Phong Nam, nói: “Tống Phong Nam?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tống Phong Nam giương mắt, nhìn người trước mặt khẽ mỉm cười, tú lệ vô song, hắn cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, làm sao cũng không rời mắt được: “Thật trùng hợp, An tiểu thư.”

“Xác thật trùng hợp.” Tô Lê nghiêng nghiêng đầu, ám chỉ nói.

“Các người quen nhau à?” Lý Hạo nhìn nhìn Tống Phong Nam, lại nhìn nhìn Tô Lê, không xác định hỏi.

“Có duyên gặp vài lần.” Tô Lê ôn hòa gật gật đầu với hắn.

“Thật là có duyên, hay là Phong Nam, cậu mời An tiểu thư ăn một bữa cơm đi.” Lý Hạo nuốt nuốt nước miếng, gian nan dời mắt.

“Hả?” Ánh mắt Tô Lê dạo một vòng quanh người Phùng Thiên Thiên, mỉm cười, “Trước mặt bạn gái mà mời người khác ăn cơm, không tốt lắm đâu.”

“An tiểu thư đừng hiểu lầm, Phùng tiểu thư chỉ là bạn nhảy hôm nay của tôi.” Tống Phong Nam nhẹ nhàng kéo bàn tay Phùng Thiên Thiên đang khoác tay mình ra, nói.

Tô Lê nhìn Phùng Thiên Thiên thoáng rũ mắt, nhàn nhạt cười, nhẹ gật đầu.

Bên này, Tô Lê đang cùng nam chính trò chuyện với nhau, lại không biết, từ khi cô bước vào đại sảnh đã bị một người chú ý tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play