Tô Lê bất ngờ nhìn thấy Phùng Thiên Thiên. Cô nàng cũng mặc váy dài màu trắng khoác tay Tống Phong Nam bước vào đại sảnh. Mặt mũi thanh tú, mắt hạnh môi anh đào, có vẻ như không quen với những trường hợp thế này, nên có chút mờ mịt vô thố, đàn ông nhìn thấy đặc biệt sẽ nổi máu muốn bảo hộ.
[ xem cốt truyện còn tưởng rằng là kiểu nữ chính kiên cường hào sảng, thì ra là đóa tiểu bạch hoa. ] Tô Lê “Xì” một tiếng, cảm thán nói.
Cô nhanh chóng thích ứng với tình huống cốt truyện đột nhiên biến hóa, dù sao loại chuyện này cô đã trải qua rất nhiều lần rồi.
[ ký chủ, cô đừng bỏ qua cốt truyện nha……] 2333 kéo giao diện ra, chỉ chỉ cho cô thanh tiến độ biểu thị 8 phần trăm.
[ gấp cái gì, cốt truyện còn chưa bắt đầu mà đã hoàn thành 8 phần trăm, có nghĩa là phương pháp của tôi chính xác không phải sao? ] Tô Lê âm thầm duỗi tay vuốt 2333 một cái.
[ ký chủ, vậy hiện tại cô tính toán như thế nào? ]
Tô Lê nhẹ nhếch môi, lại cầm một ly Cocktail xanh xanh nghiêng người dựa qua một bên, [ ôm cây đợi thỏ. ]
“Tống tiên sinh, đây là điều kiện để anh giúp tôi sao?” Phùng Thiên Thiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, bất an cắn cắn môi. Cô chỉ là cô gái đến từ vùng quê nhỏ, chưa bao giờ tới những nơi xa hoa long trọng như vầy. Cảnh tượng trước mắt, cô chỉ có thể thấy trong mơ. Trong mắt cô có chút chờ mong, rồi lại sợ hãi sau khi tỉnh dậy phát hiện mình vẫn ở trấn nhỏ hẻo lánh kia.
Tống Phong Nam nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay áo của mình, ôn nhu nói: “Đừng căng thẳng, em chỉ cần làm bạn gái của tôi hôm nay thôi thì sẽ nhận được tiền đóng học phí cho em trai em rồi.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Phùng Thiên Thiên gật gật đầu, sau đó cười với hắn một cái, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, khiến Tống Phong Nam ngây người một lúc.
“Phong Nam, cậu tới rồi à? Ấy, sao không mang Ninh Phỉ tới, lại thay đổi bạn gái nữa à?”
Lúc này, một giọng nam ngả ngớn vang lên, bả vai Tống Phong Nam bị chụp một phát. Hắn liếc nhìn người mới tới, hóa ra là tên bạn thân từ nhỏ Lý Hạo, vì thế nói, “Cô ta có dã tâm quá nặng, không thú vị.”
Lý Hạo gật gật đầu, sau đó không kiêng nể gì mà đánh giá Phùng Thiên Thiên, “Đổi khẩu vị à?”
“Thiên Thiên đáng yêu đơn thuần, tôi rất thích.” Tống Phong Nam nghiêng nghiêng thân mình, chắn ánh mắt soi mói làm Phùng Thiên Thiên mất tự nhiên.
Lý Hạo cũng không thèm để ý đến hành động của hắn, quen biết hơn hai mươi năm, hắn đã sớm biết Tống Phong Nam là dạng người nào. Khi thích sẽ dụng tâm lấy lòng, hết sức chiều chuộng, đến khi không thích nữa sẽ bỏ như giày rách, nhắm mắt làm ngơ. Cũng không biết cô gái đáng yêu đơn thuần Phùng tiểu thư này có thể ở bên hắn bao lâu. Lý Hạo nghiền ngẫm liếc nhìn Phùng Thiên Thiên một cái, khiến sắc mặt cô lại trắng thêm vài phần.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Không thú vị chút nào. Lý Hạo bĩu môi, món đồ chơi nhát gan như vậy cũng đáng để Tống Phong Nam che chở ư?
“Này, Phong Nam, cậu gặp An tiểu thư của An gia kia chưa?” Tròng mắt Lý Hạo xoay chuyển, hạ giọng ra vẻ thần bí, cười hề hề hỏi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ai?” Tống Phong Nam lấy một ly rượu trái cây cho Phùng Thiên Thiên, có vẻ hơi lơ đãng không để ý.
“Chính là cô An tiểu thư đó đó, Tống gia không phải muốn liên hôn với An gia sao?” Lý Hạo ngày thường rất thích hóng chuyện, hắn nắm bắt đủ loại tin tức, lúc này ám chỉ thăm dò.
Tống Phong Nam cũng nhớ ra, Tống lão gia từng nhắc đến chuyện liên hôn với hắn. Chẳng qua, hắn cũng không để ý lắm, nghe nói vị An tiểu thư kia là một người bình thường vô vị, ngoại hình cũng không đẹp, mà hắn cũng không để tâm đến cuộc hôn nhân này lắm, “Cậu nhắc đến cô ấy làm gì?”
“Xem ra là cậu vẫn chưa gặp người ta.” Lý Hạo cười hề hề, “Nếu cậu gặp rồi, sẽ không trưng ra cái bản mặt này.”
“Có ý gì?”
“Gặp cô ấy rồi mới biết đồn đãi không thể tin.” Lý Hạo duỗi tay chỉ chỉ, “Cậu xem đi.”
Tống Phong Nam nhìn theo phương hướng hắn chỉ, tức khắc có chút không thể tin được, mở to hai mắt.