Những ly rượu chạm vào nhau. Tô Lê ngồi một bên, duy trì nụ cười lịch sự nhưng xa cách suốt bữa tiệc. Cô rõ hơn ai hết người nhà họ Tạ lạnh nhạt cỡ nào. Khi tất cả đối tác đã rời đi, chỉ còn lại cô và Tạ Thành, ông ta cũng chỉ thản nhiên nói: “Vết thương ở chân sắp lành chưa? Đừng quên tháng sau là sinh nhật bà nội con, nếu con vẫn ngồi xe lăn đến thì không ra thể thống gì đâu.”
“Con biết rồi.” Tô Lê gật đầu, tự mình ngồi vào xe lăn rồi trượt ra ngoài.
Một người cha, nhìn con mình bị thương mà không hề quan tâm một lời, ngược lại còn lo lắng cô sẽ làm mất mặt khi dự tiệc sinh nhật.
Ha ——
Cô cúi đầu che đi lạnh lẽo trong mắt, đúng là kẻ ích kỷ điển hình.
Khi vết thương ở chân của Tô Lê lành hẳn, không cần phải dùng xe lăn nữa, Trần Tái cũng trở về. Lâu ngày không gặp, cậu dường như gầy đi khá nhiều, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, rõ ràng là do áp lực quá lớn khi giải quyết chuyện gia đình.
“Vết thương ở chân lành hẳn chưa? Thật xin lỗi, thời gian này tôi bận quá không đến chăm sóc cậu được.” Trần Tái nhìn cô, ánh mắt dịu dàng pha lẫn xin lỗi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT