Khi ông bà Bạch đi ra ngoài, họ thấy Hứa An Thấm đang ngồi xổm một mình, úp mặt khóc nức nở. Lòng họ cũng trùng xuống, bèn bước tới nói: “Có thể thấy ba mẹ cháu rất thương cháu, sao cháu không kể chuyện này cho họ biết?”
Hứa An Thấm nghe thấy tiếng động, ngước lên với đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ cháu không nhận ra cháu, cháu đã đứng ngay trước mặt mẹ rồi……”
“Chuyện này không phải là đương nhiên sao? Ai mà nghĩ chuyện kỳ lạ như vậy lại xảy ra với các cháu chứ? Ngay cả chúng tôi, khi gặp cháu cũng không nhận ra cháu không phải Nhiễm Nhiễm.” Bà Bạch dù sao vẫn dịu dàng hơn, bà ngồi xuống đỡ cô dậy, an ủi.
“Nhưng…... cháu vẫn hơi buồn.” Nhìn mẹ mình dịu dàng với người khác như vậy, lòng cô ấy luôn cảm thấy khó chịu.
“Chuyện này rất bình thường, vì vậy, đợi mọi thứ trở lại như cũ thì sẽ không sao nữa. Cháu có thể chọn kể chuyện này cho họ biết, họ sẽ tin cháu. Đương nhiên, cháu cũng có thể tiếp tục giấu kín.”
Hứa An Thấm duỗi tay xoa xoa nước mắt, lắc lắc đầu, “Vẫn là không nói cho họ tốt hơn. Cháu không muốn bọn họ lo lắng.”
“Nếu không muốn nói cho họ biết, vậy đừng canh cánh chuyện này trong lòng nữa, đi thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT