Tô Lê nói thẳng thừng làm Giang Vãn Mi âm thầm đau khổ mở to hai mắt. Nàng nhìn đồ vật trong tay đối phương, cảm thấy cục tức trong ngực tựa hồ muốn bành trướng rồi bùng nổ.
Nàng nhắm mắt, mạnh mẽ áp xuống cơn giận, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Tần công tử, đây là cái gì?”
Tần Tử An không lập tức tiếp nhận đồ vật Tô Lê đưa qua. Giờ này khắc này, hắn cảm thấy vô cùng buồn rầu. Một phương diện, ngọc bội đích xác hẳn là lấy về đưa cho quận chúa. Hắn biết rõ quận mã là không thể nạp thiếp, cũng bởi vậy hắn không thể cho Tô Lê một danh phận. Mà về phương diện khác, hắn cũng lo lắng chuyện hôm nay sẽ ầm ĩ. Dù vị quận chúa bên cạnh này nhìn như rất yêu hắn, nhưng cũng là kiêu ngạo tùy hứng. Nếu nàng không hài lòng làm to chuyện lên, hắn sẽ mất hết tôn nghiêm và sĩ diện.
Nghĩ vậy, hắn đối với Tô Lê liền có chút oán hận. Chỉ là nhìn gương mặt mỹ diễm vô song, lại cảm thấy đối phương có làm gì cũng không sao cả.
Tần Tử An nội tâm rối rắm đối mặt với nghi vấn của Giang Vãn Mi, đành căng da đầu nói: “Chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi.”
“Chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi?” Trong mắt Giang Vãn Mi đè nén từng chút từng chút ghen ghét, “Ta thấy miếng ngọc bội này trong sáng xanh biếc, là khối phỉ thúy thượng phẩm. Tần công tử, ta không biết của cải nhà ngài lại phong phú như vậy.”
Tần Tử An quả thực khóc không ra nước mắt, hắn hiện tại chỉ muốn mau chóng thu dọn chuyện này, vì thế liền vội vàng lấy đồ trên tay Tô Lê về, “Quận chúa, chuyện này ta sẽ giải thích với nàng sau. Dao cô nương, nếu đồ vật đã đưa đến, vậy không giữ cô lại nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT