Lộ Kiều bị đám người xô đẩy ra tới ngoài rìa, sau đó hắn định chen tấm thân gầy yếu vào, nhưng mà người chung quanh quá điên cuồng, hắn cứ dạo hết một vòng ngoài mép sân.
Ngồi bên ngoài, đám người Tô Lê cười muốn ná thở, ngay cả Quan Hành cũng nhịn không được cười rộ lên.
Tên nhóc Lộ Kiều xui xẻo này cũng hài thật đó, làm người ta nhịn không được muốn trêu hắn một trận. Lúc Lộ Kiều trở về, chiếc áo phông phong cách Punk của hắn đã bị rách toạc, sợi xích quanh eo cũng bị xệ xuống, tóc tai thì bù xù khỏi nói.
Hắn cảm thấy bản thân xui tận mạng, vậy mà gặp được ngay bài nhạc sôi động như thế, bị đám người đó chà đạp như con búp bê vải rách nát.
“Các người đúng là vô nhân tính, thấy tôi thảm vậy mà còn cười!” Lộ Kiều chỉ chỉ đám bạn của mình, tức giận muốn khóc.
Triệu Nguyệt Hân cười khoa trương nhất, nước mắt cũng chảy ra luôn, “Anh, sao anh hài dữ vậy ha ha ha ha ha ha may mà em quay lại hết, về nhà, về nhà cho mẹ anh xem.”
“Đờ mờ! Nhân tính đâu hả! Còn quay phim tôi!” Lộ Kiều trợn mắt, không tin nổi nhìn cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT