Vương Nhị Ma Tử đập phá từ bên ngoài, tôi dùng quỷ lực tấn công từ bên trong.
Rất nhanh, trận pháp kia đã tan thành mây khói.
Tôi nhặt vài mảnh vỡ rơi trên mặt đất, bỏ vào trong túi, mấy thứ đó sau này ắt sẽ có tác dụng.
Sau khi ra ngoài, Vương Nhị Ma Tử nhìn nhìn Mục Thiên Tinh rồi lại nhìn sang tôi, sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại:
“Cô đây là muốn tìm một “em trai” mới đấy hả? Cái đồ phụ nữ xấu xa, có mới nới cũ!”
Hắn cố ý ôm mặt khóc huhu, nước mắt cùng máu chảy ra như chẳng có giá trị gì.
Tôi không nhịn nổi nữa, giơ nắm đấm lên:
“Khóc nữa đi, có tin ta đập 𝘤hết ngươi không?”
Lúc này Vương Nhị Ma Tử mới cảm thấy yên tâm trở lại:
“Thế mới đúng chứ! Kiểu này mới quen nè.”
Mục Thiên Tinh quay đầu hỏi tôi:
“Đây là…?”
“Hắn à? Một tên ngốc. Vì cứu một đứa bé mà bị xe tông nát nửa đầu, tứ chi cũng không toàn vẹn. Lúc đó ta tình cờ đi ngang qua nên thu nhận, nếu không hắn đã sớm bị mấy tên lệ quỷ khác nuốt sạch rồi.”
Vương Nhị Ma Tử đưa tay che phần nửa đầu bị nghiền nát của mình:
“Ngại quá, bộ dạng của tôi xấu xí, doạ cậu sợ.”
Mục Thiên Tinh lắc đầu, vô cùng nghiêm túc:
“Không đâu, anh rất đẹp trai.”
Đây là lần đầu có một hồn ma khen Vương Nhị Ma Tử đẹp trai, hắn để lộ hàm răng gãy, ngại ngùng cười cười.
Tôi bảo hai bọn họ, mấy ngày tới phải cẩn thận một chút, kẻ đang nấp phía sau kia không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện đến thế.
Ngày hôm sau lên lớp, mọi người đều ngơ ngơ ngác ngác, tôi hỏi bạn cùng bàn:
“Mọi người làm sao thế?”
Bạn cùng bàn tên Vương Hồng thấp giọng thì thầm:
“Cậu chưa biết chuyện gì à, Hàn Mạt Mạt 𝘤𝘩ết rồi.”
“Nghe nói lúc phát hiện trên người cậu ấy bị quấn rất nhiều lớp vải trắng, quấn chặt đến mức không thấy được gì cả.”
“Nhưng lúc đưa cậu ấy lên xe thì một bên cánh tay lại rơi xuống. Cậu đoán xem thế nào. Ôi trời, trông nó y hệt như cánh tay của người già tám, chín mươi tuổi ấy, bên trên toàn là nốt đồi mồi!”
Nghe Vương Hồng nói, tôi bỗng rơi vào trầm tư.
Vẫn nên đợi buổi tối chạy đến nhà tang lễ xem thử xem thế nào.
Nói không chừng, cái chế𝘵 của Hàn Mạt Mạt có thể giúp tôi biết được kẻ nào đang ở phía sau giở trò.
Giờ ra chơi, Phương Nặc nằm bò ra bàn, khóc nức nở.
Bạn học cả lớp đều chạy đến an ủi, bọn họ biết quan hệ của Phương Nặc và Hàn Mạt Mạt rất tốt.
Hàn Mạt Mạt bỗng nhiên qua đời như thế, đối với cô ta là một sự đả kích không hề nhỏ.
Mọi người vây lại, người đưa khăn giấy, người an ủi.
Bỗng Phương Nặc ngẩng đầu lên khỏi bàn, hốc mắt đỏ hoe, nhìn về phía tôi:
“An Ly! Hôm qua cậu đã đi đâu? Tại sao cậu không có mặt thì Mạt Mạt lại…”
Cô ta không nói ra miệng nửa câu phía sau, lại oà khóc, dựa vào vòng tay của nam sinh đứng kế bên, bờ vai yếu ớt không ngừng run rẩy.
Bạn nam kia đỡ lấy cô ta, ánh mắt đầy thương hại, nhìn về phía tôi lại trách móc:
“Không thấy Phương Nặc đau lòng đến như vậy hả? Cậu có thể đồng cảm chút được không, hôm qua cậu đi đâu? Nói mau!”
Tôi ném vấn đề ngược lại cho tên đó:
“Tôi đi đâu? Đến nhà cậu có tính không?”
“Hơn nữa…” Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú hơn trước nhiều của Phương Nặc, “Hàn Mạt Mạt chế𝘵 rồi, cậu đau lòng thật à?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Quả nhiên, lúc tôi hỏi câu đó, ngay lập tức trong ánh mắt của Phương Nặc bỗng lóe lên một tia quái dị.
Có người lên tiếng bảo tôi là đồ máu lạnh vô tình, tôi chỉ lạnh lùng nhìn lại họ.
“Ngu ngốc cũng được, nhưng đừng để đến cuối cùng mình 𝘤𝘩ết ra sao cũng không biết.”
“An Ly! Cậu bị điên à? Cậu dám chọc đến bọn tôi?”
Quá lười để phải phí thêm thời gian cho bọn họ, tôi ra khỏi lớp.
13.
Đến nhà tang lễ, tôi nhanh chóng dùng mắt quỷ tìm kiếm 𝘵𝘩𝘪 thể của Hàn Mạt Mạt.
Mặc dù trong lòng đã có dự đoán trước nhưng lúc tôi lật tấm vải lên cũng không tránh khỏi kinh ngạc trước những gì mình đang thấy.
Một cô gái mới hơn hai mươi tuổi thế mà bị biến thành một 𝘵𝘩𝘪 thể như người già tám, chín mươi tuổi.
Tóc bạc trắng cả đầu, khô xơ như cỏ dại, làn da nhăn nheo đầy vết đồi mồi và thi ban.
Chẳng ai có thể nhận ra nổi đây chính là bộ dạng của Hàn Mạt Mạt.
Tôi đeo bao tay lên, mở miệng cô ta ra xem thử.
Nửa cái lưỡi của người chế𝘵 mà tôi thấy lần trước đã không cánh mà bay, có lẽ là vật hoàn chủ cũ mất rồi.
Tôi lấy ra một lá bùa, lá bùa bay lên, vòng quanh 𝘵𝘩𝘪 thể của Hàn Mạt Mạt vài vòng rồi lại quay về trên tay tôi.
Đợi kẻ sá𝘵 𝘩ạ𝘪 Hàn Mạt Mạt xuất hiện, tôi có thể dựa theo lá bùa để biết được vị trí của hắn.
Linh cảm cho tôi biết, kẻ sá𝘵 𝘩ạ𝘪 Hàn Mạt Mạt và kẻ âm mưu nhốt tôi lại là cùng một người.
Mấy ngày tiếp theo, mọi việc đều diễn ra bình thường, êm đẹp.
Chính vào lúc tất cả mọi người đều mất cảnh giác, nạn nhân thứ hai xuất hiện.
Người chế𝘵 lần này là một nam sinh, chế𝘵 giống y như Hàn Mạt Mạt, cứ như bỗng nhiên bị ai đó hút sạch hết má𝘶 huyết.
Lần này thì toàn trường đều hoảng loạn, vội vã sắp xếp cho tất cả học sinh nghỉ học.
Tôi chạy đến hiện trường thám thính, nhìn xem nam sinh kia ra sao, hình như có gặp qua người này ở đâu đó.
Nhớ lại thì cậu ta chính là “con chó theo đuôi” bên cạnh Hàn Mạt Mạt, thường ngày cũng hay bắt nạt các bạn trong lớp.
Ngay lúc này, lá bùa trong tay bỗng nóng rực, tôi nheo mắt, đến rồi đấy.
Tôi đi theo lá bùa ra tận chỗ bỏ hoang ở ngọn núi phía sau trường.
Trong những phòng học đã hoang phế từ lâu bỗng truyền đến một tiếng kêu la đau đớn.
14.
Tôi mở cửa, trông thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đang hút má𝘶 cô gái trong tay.
Cả căn phòng ngập tràn mùi má𝘶 ta𝘯𝘩 ki𝘯𝘩 tở𝘮.
Đúng là tên bạn trai của Hàn Mạt Mạt, Andre.
Thấy tôi xông vào, Andre ném người đang giữ trong tay ra, lau vết má𝘶 chảy trên cằm.
“Ồ, lại thêm một cô em xinh đẹp đến à, muốn chơi với anh đây không cưng?”
“Chơi cái con khỉ!”
“Mày giế𝘵 Hàn Mạt Mạt có đúng không?”
“À, con nhỏ đó sao.”
Andre liếm môi, hồi tưởng lại.
“Mùi vị của nó khá ngon đấy, nhưng hơi ồn ào, cả ngày cứ đòi cùng anh đây về nhà làm cái gì mà vợ của hoàng tử. Thật là nực cười.”
“Nhưng nếu là bé cưng đây thì khác đấy, anh đảm bảo cưng sẽ có được một trải nghiệm vô cùng thú vị.”
Mẹ 𝘯ó!
Tôi cứ như bị người ta đổ mấy thùng dầu nành vào mồm, ngấy chế𝘵 đi được.
“Cũng là mày muốn dùng cái đám cưới ma để khống chế tao? Hôm nay tính sổ luôn một thể đi.”
Andre ôm bụng cười ha ha:
“Hoá ra chính cưng là cái đứa người không ra người, ma không ra ma trong miệng Hàn Mạt Mạt, muốn đấu với anh đây quả đúng không tự lượng sức mình.”
Hắn chỉ vào cô gái ngã trên mặt đất:
“Nói thật cho cưng biết, nó là đứa cuối cùng anh đây dùng để luyện quỷ thuật đấy. Bây giờ anh đây mạnh hơn cả lệ quỷ, cưng thì làm gì được?”
Lời nói vừa thốt ra xong, một quả cầu khí đen ngưng tụ nơi bàn tay hắn bỗng hướng về phía tôi mà đánh tới.
Tôi nghiêng người tránh thoát, thuận thế xông đến.
Sau đó tôi tung một cước đạp vào bụng hắn, Andre gầm lên một tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn.
Tôi mỉm cười thờ ơ:
“Mày là lệ quỷ à, thế có muốn xem thử xem tao là gì hay không?”
Andre chẳng chút để tâm, thậm chí còn chế giễu tôi chỉ là một con nhóc sắp bị hắn nuốt trọng.
Tôi cong môi mỉm cười.
“Vậy à? Thế mày nhìn cho rõ vào nhé!”
Sức mạnh của Quỷ vương lập tức được giải phóng, mặt đất dưới chân bắt đầu rung lắc một cách kịch liệt.
Không biết bao nhiêu là ma quỷ từ dưới đất cứ thế trồi lên, hướng về Andre mà lao đến.
“Sao… sao có thể… mày là Quỷ vương???”
Biểu cảm bình tĩnh từ lúc bắt đầu của Andre bỗng trở nên hoảng loạn, kinh ngạc vô cùng.
Hắn không ngừng đánh trả lũ ma quỷ đang bò trên mặt đất, thế nhưng làn sóng ma quỷ kia vẫn không ngừng tràn về phía hắn, túm lấy ống quần hắn.
Trong số đó, có rất nhiều ma quỷ đều do chính tay hắn sá𝘵 𝘩ạ𝘪, mỗi một kẻ đều mang theo oán hận vô cùng lớn.
Andre kinh hoảng hét lên, không còn bộ dạng chẳng xem ai ra gì như ban nãy nữa.
“Quỷ vương! Xin người! Van xin người! Tôi không nên chống đối lại người! Tha cho tôi… Tha cho tôi!”
Tôi chẳng nói gì, giơ chân đạp hắn rơi xuống vực sâu vừa nứt ra dưới lòng đất.
“Giữ mạng cho mày để mày thú tội đàng hoàng với bọn họ.”
Andre hét lên, hoàn toàn bị vực sâu thăm thẳm kia nuốt chửng.
Phần còn lại giao cho Mục Thiên Tinh xử lý là được, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đi về phía giảng đường.
Lên tầng hai, trong giảng đường rộng lớn bỗng truyền đến âm thanh nghe như tiếng khóc than yếu ớt.
Dựa theo tiếng khóc, tôi tìm thấy Phương Nặc.
Cô ta đang co rúm người dưới gầm bàn, toàn thân run rẩy.
15.
Tôi cau mày nhìn cô ta:
“Phương Nặc, sao cậu lại ở đây?”
Nghe thấy tiếng tôi, cô ta dường như thấy được một tia hi vọng:
“Tôi chưa kịp đi, tôi sợ lắm huhuhu.”
Cô ta ôm chặt lấy tôi:
“An Ly, may có cậu xử lý được tên Andre đó, ai mà ngờ được hắn lại là kẻ sá𝘵 nhâ𝘯 chứ. Mạt Mạt bị hắn 𝘨𝘪ết đấy, đáng sợ quá!”
Mắt tôi chớp một cái, bình tĩnh đỡ cô ta dậy.
“Ra ngoài đi rồi nói.”
Đi được một đoạn, Mục Thiên Tinh đã đuổi theo kịp.
“Ly Ly, tôi xử lý xong hết rồi.”
Cậu ấy ngẩng đầu, trông cứ như chú cún nhỏ đang chờ đợi lời khen từ phía chủ nhân.
Tôi cũng tiện thể khen ngợi:
“Giỏi lắm.”
Ngay lúc này, người đang ở bên cạnh nghi ngờ hỏi:
“Mục Thiên Tinh?”
Tôi nhìn Phương Nặc:
“Cậu quen biết cậu ấy? Lại còn thấy được hồn ma?”
“Ừm, ông nội tôi là thầy pháp, tôi cũng được di truyền một ít năng lực của ông.”
“Còn Mục Thiên Tinh…”
Trên môi Phương Nặc bỗng nở nụ cười mơ hồ:
“Chúng tôi trước kia từng rất thân thiết đấy.”
Phương Nặc kể lại, Mục Thiên Tinh từng là một học sinh rất nổi tiếng trong trường, học lực tốt lại còn đẹp trai, thế nhưng bỗng một ngày, cậu ấy mất tích.
Chẳng ai biết cậu ấy đã đi đâu.
Phương Nặc vén tóc qua tai:
“Chẳng ngờ cậu lại xuất hiện ở đây. Xem bộ dạng này, chắc là đã mất trí nhớ rồi đúng không?”
Điều kỳ lạ là Mục Thiên Tinh lại nhìn Phương Nặc với ánh mắt không mấy thiện chí, cũng chẳng đáp lời.
Tôi vỗ vỗ lên đầu cậu ấy:
“Không sao, sau này cứ từ từ sẽ nhớ lại hết.”
Nụ cười trên môi Phương Nặc bỗng tắt dần.
Cô ta bỗng nhiên ngượng ngùng nói:
“An Ly, có thể cùng tôi ra bên đây chút không, hình như áo trong của tôi bị tuột dây rồi.”
Tôi nhìn cô ta một lát rồi nhận lời.
Lúc tôi đứng lên, Mục Thiên Tinh kéo tôi lại:
“Ly Ly, đừng đi…”
Tôi xoa xoa mái tóc cậu ấy:
“Đợi chút, sẽ quay lại ngay.”
Phương Nặc dẫn tôi đi một đoạn xa mới chịu dừng lại.
Đồng tử mắt xinh đẹp của cô ta ngập tràn sự khó hiểu:
“Thật ra tôi rất tò mò, tại sao một người lại có thể yêu cùng một ai đó đến tận hai lần, thậm chí đã mất đi ký ức.”
“Thế nên… mày nhất định phải chế𝘵!”
Ánh mắt của cô ta đột nhiên trở nên hung dữ, vô số những dây leo ùn ùn xuất hiện xông về phía tôi.
Tôi không chuẩn bị kịp nên bị đám dây leo nặng nề kia đè bẹp trên đất.
Phương Nặc cười haha đắc ý:
“Quỷ vương cái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ được có thế.”
Ngay sau đó, âm thanh của một vũ khí sắc bén xuyên qua da thịt vang lên.
Phương Nặc phun ra một ngụm máu đen, không thể tin được mà từ từ xoay người:
“Sao… mày… chưa chế𝘵?”
Tôi chỉ vừa dùng lực một chút, các mảnh vỡ đã đâm thẳng vào cơ thể của Phương Nặc.
“Thật ra thủ phạm thật sự 𝘴át 𝘩ại Hàn Mạt Mạt chính là cô, muốn dùng trận pháp nhốt tôi cũng là cô, Andre chỉ là kẻ làm việc cho cô mà thôi.”
Nhìn biểu cảm đầy nghi ngờ của cô ta, tôi lau đi vết má𝘶 dính vào tay mình.
“Phương Nặc, tôi chưa từng nói với cô chuyện Andre do tôi bắt được.”
“Cái chế𝘵 của Hàn Mạt Mạt đều do cô từng bước âm mưu chứ gì? Chắc trước khi 𝘤𝘩ết cô ta cũng chẳng thể ngờ, bạn thân của cô ta lại chính là người hại chế𝘵 cô ta.”
“Đừng có nói gì mà bạn thân ở đây!”
Phương Nặc phẫn nộ hét lên, vẻ mặt đầy hung dữ:
“Con khố𝘯 Hàn Mạt Mạt đó chỉ xem tao là nơi cho nó trút giận mà thôi. Tao nói cho nó biết cách gài người khác làm đám cưới ma, còn giới thiệu cho nó quen biết Andre. Nó đúng là ng𝘶 muốn chế𝘵, haha!”
Tôi vô cảm nhìn cô ta:
“Cô ta chỉ n𝘨𝘶 ngốc, còn cô mới là kẻ ác độc thật sự.”
Những mảnh vỡ kia là thứ tôi thu lại từ trận pháp của cô ta, cũng là thứ vũ khí hữu hiệu nhất để đánh lại Phương Nặc.
Phương Nặc phun ra hết ngụm máu này đến ngụm má𝘶 khác, bỗng nhiên cô ta nhìn tôi rồi lại cười.
“Thế thì tao lại nói thêm cho mày biết một chuyện nữa. Mục Thiên Tinh cũng do tao giế𝘵 đấy.”
Động tác của tôi bỗng chững lại, Phương Nặc nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
“Ai bảo tên đó cứu tao nhưng lại không nhận lời tỏ tình của tao cơ chứ.”
“Hắn cao ngạo như thế, tao lại cứ muốn dìm hắn xuống bùn lầy thì làm sao! Thứ tao không có được thì dù phải huỷ hoại, tao cũng không nhường cho kẻ khác!”
“Thế nên đó là lí do mà cô hại chế𝘵 tôi?”
Mục Thiên Tinh chậm rãi bước đến, cậu ấy nhẹ giọng nói:
“Ngay từ đầu, đáng ra nên để cô cứ bị người khác bắt nạt đi, vì cô không xứng được cứu giúp.”
Đôi mắt của Phương Nặc đỏ như muốn chảy ra má𝘶, cô ta nhìn chằm chằm Mục Thiên Tinh:
“Thế còn mày? Cảm giác bị tất cả mọi người lãng quên thì thế nào? À… nghe nói mẹ mày cách đây không lâu đã phát điê𝘯 rồi.”
Tôi tiến đến siế𝘵 chặt lấy cổ Phương Nặc:
“Loại người như mày quả đúng là sự tồn tại đáng ghê tở𝘮 nhất trên đời này.”
Những ham muốn ích kỷ của cô ta đã huỷ hoại tất cả những gì tốt đẹp nhất của một chàng trai trẻ.
Tôi triệu hồi trăm ngàn con ma đói lên, Phương Nặc la hét thảm thiết, bị bọn chúng xé xác ra thành từng mảnh.
“Từ nay về sau, mỗi ngày của mày đều sẽ sống không bằng 𝘤𝘩ết.”
Mục Thiên Tinh hai mắt đỏ hoe nhìn tôi, trông như một đứa trẻ đi lạc, tìm không thấy đường về.
“Ly Ly, tôi muốn về nhà.”
Tôi nắm chặt lấy tay cậu ấy:
“Được, chúng ta về nhà.”
16.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhà của Mục Thiên Tinh, ngôi nhà không lớn nhưng lại rất ấm cúng.
Trên tủ chưng đầy những bức ảnh hồi Mục Thiên Tinh mười bốn tuổi.
Thiếu niên trẻ trung, chạm lên chiếc cúp trên tay, cười đến ngại ngùng.
Chúng tôi thấy mẹ Mục ôm những bức ảnh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, cười thật dịu dàng.
“Tinh Tinh à, chơi đùa đủ rồi thì về nhà sớm nhé con. Mẹ thật sự rất nhớ con.”
Bố Mục bước đến, tựa như dỗ dành một đứa trẻ con mà dỗ mẹ Mục quay trở về phòng.
Mục Thiên Tinh đứng bên ngoài phòng, ôm lấy mặt oà khóc.
Miệng cậu ấy cứ gào lên:
“Mẹ ơi! Mẹ! Con xin lỗi… là lỗi của con… con không nên cứu cô ta… Mẹ ơi…”
Tôi ôm lấy cậu ấy:
“Ngươi không sai, sai là kẻ lấy oán báo ơn kia.”
Bọn chúng lấy sự đau đớn của người khác làm niềm vui của chính mình, bọn chúng mới thật sự là ác quỷ.
Đợi cho tâm trạng bình tĩnh lại được một chút, Mục Thiên Tinh đưa tôi đến dưới một cây hoa đào.
“Ly Ly, tôi bị chôn ở chỗ này này.”
Cậu ấy có chút không nỡ, nhìn về phía tôi.
“Ly Ly, ký ức của hồn ma được hồi phục, tôi sắp phải vào luân hồi rồi. Cô sẽ đợi tôi chứ?”
Tôi sờ sờ lên má cậu ấy, muốn cười cũng chẳng cười nổi:
“Phí lời.”
Mục Thiên Tinh mỉm cười thật nhẹ, hôn lên trán tôi.
“Đợi tôi tan biến rồi hãy đào lên có được không. Tôi sợ mình rất xấu, Ly Ly sẽ không cần tôi nữa.”
Tôi nghẹn ngào, gật gật đầu.
Gió nhẹ thổi qua, bóng dáng người thiếu niên dần dần tan biến.
Tôi mím chặt môi, tự tay đào nơi 𝘤hô𝘯 xá𝘤 Mục Thiên Tinh lên.
Đồ ngốc này… thật sự rất đẹp trai.
Tôi lấy con búp bê và lá thư mà cậu ấy nắm chặt trong tay ra.
Bên trên viết:
“Bạn An Ly, mình mong bạn sẽ thích con búp bê này, tiện thể, cũng có thể thích cả mình.”
Chạm vào bức thư, dường như tôi có thể nhìn thấy được một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, cậu ấy cười rất đẹp, đưa tay hướng về phía tôi.
Hóa ra, chúng ta đã bỏ lỡ nhau lâu đến thế…
(Hết.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT