Dạo gần đây tôi bị một hồn ma bám theo.

Tôi đi đến đâu thì hồn ma kia cũng đi theo đến đấy.

“Còn đi theo ta nữa, có tin ta ăn ngươi luôn không?”

Hồn ma đành dừng lại ngay tại chỗ, ngại ngùng tự kéo kéo vạt áo mình:

“Trên người cô thơm quá, tôi đói…”

Tôi nhìn tới nhìn lui hồn ma trước mặt.

Kỳ lạ, người bình thường chết đi thành ma, nếu không mất tay mất chân thì cũng là bộ dạng gớm ghiếc, nhưng sao nó lại mang hình dáng y như lúc còn sống thế nhỉ.

Linh hồn này cũng rất yếu ớt, dường như có thể tan biến bất kỳ lúc nào.

Chẳng trách nó bảo tôi “thơm”, xung quanh Quỷ vương mang theo quỷ lực mạnh mẽ, là nơi rất thích hợp nuôi dưỡng linh hồn.

Tôi sờ sờ cằm suy nghĩ, hay là giờ nhận thêm một tên “đàn em” nhỉ?

Nhưng phải nói trước nhé, không phải tôi vì trông thấy nó đẹp trai nên thu nhận nó đâu, mặc dù tên nhóc này… đẹp trai thật.

Áo sơ mi trắng tinh trên người không mang theo tì vết, quả thật có thể xem là một nam vương học đường đấy.

Sau khi quyết định, tôi hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

Chàng trai trẻ chớp chớp mắt:

“Tôi tên là Mục Thiên Tinh, còn những chuyện trước kia thì chẳng nhớ nổi.”

Ồ, lại còn là một hồn ma mất trí nhớ nữa chứ.

Tôi vỗ nhẹ lên vai thiếu niên, nghiêm túc nói:

“Từ giờ về sau ngươi phải đi theo ta, lời ta nói chính là mệnh lệnh, chỉ được tuân theo, không được chống lại, rõ chưa?”

“Ừm!”

Chàng trai trẻ ngoan ngoãn đồng ý, để lộ lúm đồng tiền hình quả lê nơi má phải.

Còn chưa bàn đến chuyện tên nhóc này quả thật rất cao, cảm giác chính trực, đúng là “cảnh đẹp” đáng để thưởng thức.

Tôi bỗng nghi ngờ, Mục Thiên Tinh này có phải là gián điệp mà kẻ thù không đội trời chung của tôi phái đến hay không, mục đích chính là quấy rầy trái tim ma quỷ đã ngủ yên mấy nghìn năm rồi của tôi.

Tên nhóc đó luôn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, trìu mến.

Tôi hỏi nhìn gì thế, cậu ấy liền nheo mắt, ánh mắt sáng ngời mà đáp:

“Ly Ly thật xinh đẹp.”

Tôi đưa tay vuốt tóc cậu ấy:

“Xinh đẹp cũng không được nhìn nhiều, ngươi đang làm phiền ta đấy, có biết không?”

Mục Thiên Tinh không vui, khẽ “hừ” lấy một tiếng.

Nhưng chẳng dừng được vài giây, cậu ấy lại đắc ý thì thầm nho nhỏ bên cạnh:

“Vậy thì tôi sẽ nhìn lén, không để Ly Ly phát hiện là được.”



“Mau cút đi dưỡng hồn cho ta!!!”

8.

Trên đường về ký túc xá, cổng lớn của trường học tụ tập cả một đám người.

Hàn Mạt Mạt vừa quen một anh bạn trai mới, nghe nói là hoàng tử của quốc gia nào đó, đến cả hiệu trưởng cũng phải đích thân chạy ra đón tiếp.

Tôi lướt mắt nhìn sang, Hàn Mạt Mạt trong bộ váy liền màu đen đang ôm lấy cánh tay của một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, trên mặt cô ta nở một nụ cười đắc ý, đầy kiêu hãnh.

Chỉ là… tôi hơi cau mày, từ khi nào Hàn Mạt Mạt lại biến thành bộ dạng thế này nhỉ?

Chiếc váy size nhỏ nhất mặc trên người cô ta sao vẫn có cảm giác rộng thùng thình, cứ như chỉ được khoác lên chứ chẳng phải là mặc vào vừa vặn.

Đến hốc mắt cũng như trũng sâu, gầy đến kinh ngạc.

Rất giống như… bị hút hết nước và chất dinh dưỡng đi vậy.

Người đàn ông ở bên cạnh dịu dàng vén tóc cho cô ta, lập tức động tác ấy thu hút sự chú ý cùng ngưỡng mộ của tất cả các nữ sinh đứng xung quanh.

Hàn Mạt Mạt ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông ấy ngập tràn sự si mê.

Thật kỳ lạ, trên người tên đó cứ có điều gì khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.

Ngón tay tôi khẽ cử động, dùng mắt quỷ thần soi tên bạn trai dịu dàng, ân cần kia của Hàn Mạt Mạt.

Từ sau lưng hắn là một luồng khí ma quỷ đang ùn ùn dâng cao.

Còn tôi thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không thể đếm được có bao nhiêu hồn ma đang bám lấy nơi sau đầu hắn, chúng đều là những ác ma chuẩn bị chỉ đợi để cướp lấy mạng sống của hắn ta.

9.

Về đến ký túc xá, Hàn Mạt Mạt bị mấy nữ sinh trong lớp vây quanh thành một vòng tròn.

Ký túc xá vốn nhỏ bé nay lại càng trở nên chật chội.

“Mạt Mạt, ngưỡng mộ cậu quá đi, có người bạn trai đẹp trai đến như thế. Tôi lớn đến thế này cũng chẳng có quen ai, môi cũng chưa từng hôn ai.”

“Cậu so được với Mạt Mạt sao? Người ta số tốt như thế.”

Cứ thế mà tôi một câu, cậu một lời, trông chẳng khác gì cái chợ.

“Phiền các cậu tránh ra một chút có được không?”

Tôi đứng ngay chính giữa, mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Trên mặt mọi người thoáng qua một tia ngượng ngùng, ánh mắt nhìn tôi đem theo sự trách móc, cứ như đang trách tôi sao lại không có mắt như thế.

Hàn Mạt Mạt nở nụ cười ngọt ngào:

“Quả là đã lâu như thế nhưng An Ly vẫn vậy… Ai da! Ý mình là thời gian biểu của cậu ấy rất có quy củ, là bọn mình đang làm phiền cậu ấy đấy.”

Câu nói này sặc mùi trà xanh, lập tức gợi lên cảm giác bất mãn của mọi người.

“Cạn lời. Có mình cậu ta đặc biệt thế thôi đó, chả trách tình duyên không tốt.”

“Đúng vậy, người như thế thì sau này cũng chẳng ra làm sao cả.”

Lúc bọn họ xoay người rời đi, tôi liền ném hai lá bùa ác mộng lên người hai đứa con gái vừa lắm mồm kia, hừm, đảm bảo tối nay cho các cô mơ đẹp nhé.

Thế là ký túc xá chỉ còn lại hai người là tôi và Hàn Mạt Mạt.

Tôi tặc lưỡi vài tiếng:

“Chà chà, mới có ít lâu không gặp, thế mà “nghệ thuật pha trà” của ai đó tiến bộ không ít nha, chắc là luyện tập nhiều lắm nhỉ.”

“Mày!!!”

Hàn Mạt Mạt muốn nổi giận, thế nhưng bỗng kiềm lại, nụ cười trên môi càng sâu:

“An Ly, có phải mày cảm thấy rất lạ không? Tao bị cái đám ma quỷ đó cắt mất nửa cái lưỡi nhưng vẫn nói chuyện được bình thường đây này.”

Thật sự có hơi tò mò, theo lí mà nói thì tướng quỷ ra tay chưa từng thất bại bao giờ, nhưng Hàn Mạt Mạt không hề nói lắp mà còn xinh đẹp, quyến rũ hơn xưa.

Nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi, cô ta đắc ý hừ một tiếng:

“Dù sao thì mày cũng chẳng ở đó kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu. Tao nói thật cho mày biết vậy, là Andre đã giúp tao thay lưỡi, tốn một đống tiền nhập từ nước ngoài về đấy.”

Lưỡi?

Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu tôi, tôi bỗng đưa tay tới cạy miệng cô ta ra.

“Mày làm gì thế… a… ưm… “

Hàn Mạt Mạt cố gắng thoát khỏi tôi, nhưng tôi vẫn cố để nhìn thấy lưỡi của cô ta.

Quả nhiên, tôi đoán không sai.

Tôi buông cô ta ra, cười lạnh;

“Cái gì mà từ nước ngoài “nhập” về. Rõ ràng là mượn lưỡi của người 𝘤𝘩ết!”

10.

Lưỡi người bình thường có màu hồng nhạt, còn lưỡi của Hàn Mạt Mạt thì một nửa đỏ tươi, một nửa trắng xanh.

Thậm chí cái nửa trắng xanh kia đã bắt đầu xuất hiện thi ban rồi!

*Thi ban - hồ máu tử thi hay hoen tử thi, là các dấu vết chỉ xuất hiện trên xác chết.

“Tôi thật lòng khuyên cậu một câu: Nếu không muốn chế𝘵 nhanh như thế thì tránh xa cái tên bạn trai kia của cậu một chút.”

“Không thể nào!”

Hàn Mạt Mạt ngay lập tức lên tiếng phản bác:

“Andre là hoàng tử nước A, anh ấy sẽ không gạt tao!”

“À, tao hiểu rồi!”

Cô ta kéo dài âm tiết cuối câu, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“An Ly, không phải mày đang cố ý chia rẽ quan hệ giữa tao và Andre đó chứ? Rồi mày sẽ chen chân vào cuộc tình này?”

“Dù gì thì sau này tao cũng sẽ trở thành vợ của một hoàng tử, còn mày, chỉ có thể tìm một tên nghèo khốn kiếp rồi sinh ra một đám nghèo khổ y như mày thôi, haha!”

Hàn Mạt Mạt che miệng cười đến không dừng lại được.

Tôi “phun” ra hai chữ tặng cho cô ta:

“Ngu xuẩn.”

“Mượn đồ của người 𝘤𝘩ết thì phải trả.”

Mục Thiên Tinh đi theo tôi, không hiểu gì nên lên tiếng hỏi:

“Ly Ly, cô ta xấu xa như thế, sao cô còn phải nhắc nhở cô ta làm gì?”

Tôi vô tư cười cười, xoa đầu tên nhóc kia thêm cái nữa.

Không biết lúc cậu ấy còn sống đã dùng dầu gội đầu hiệu nào mà tóc đẹp đến thế.

“Mỗi ngày đều có một kẻ ngốc như thế lượn lờ trước mặt ta, ít nhất cũng tìm được chút niềm vui.”

Quỷ vương tồn tại trên đời mấy nghìn năm, đối với thời gian đã chẳng còn khái niệm gì nữa từ lâu rồi.

Cặp đôi cha mẹ không đáng tin tưởng kia của tôi đã ném lại vị trí này cho tôi rồi vui vẻ kéo nhau đi du ngoạn, hưởng thụ niềm vui.

Thế nên không có việc gì làm thì chọc ghẹo Hàn Mạt Mạt một chút cũng là một trong những thú vui hiếm hoi của tôi.

Tôi lắc đầu:

“Chỉ tiếc là lời hay ý đẹp không khuyên nổi con quỷ nhỏ muốn đâm đầu vào chỗ 𝘤hết.”

Mục Thiên Tinh nắm lấy tay tôi, lắc nhẹ.

“Vậy thì sau này tôi sẽ ở bên cạnh Ly Ly, như thế Ly Ly cũng không còn cô đơn nữa.”

Tôi xoay đầu nhìn sang phía cậu ấy, đôi mắt đẹp của chàng thiếu niên cong cong, lấp lánh sáng như tinh tú trên trời.

11.

Tôi không hề biết, lúc tôi rời đi, Hàn Mạt Mạt nhìn chằm chằm theo bóng lưng tôi bằng ánh mắt tức tối, sau đó lấy điện thoại ra.

Cô ta nũng nịu nói với người ở đầu dây bên kia:

“Anh yêu, tối nay anh giúp em xử đẹp con nhỏ An Ly kia có được không?”

“Em muốn nó phải biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này!”

Từ bên kia truyền đến giọng nói có hơi khàn khàn, gay gắt, Hàn Mạt Mạt vẫn cười ngọt ngào:

“Được rồi, cảm ơn anh yêu. Vậy khi nào bọn mình mới về nước A thế, ừm… em đợi anh…”

Bỏ điện thoại xuống, Hàn Mạt Mạt lại lấy ra một lá bùa đen thui, nuốt xuống mà mặt không chút biểu cảm.

“An Ly, không cần biết mày là người hay là ma là quỷ, đều phải c𝘩ết cho tao!”

Cùng lúc đó, đầu ngón út tay phải của tôi bỗng khẽ run lên một cái, một cảm giác tê dại khó tả truyền từ cánh tay ra khắp toàn thân.

Mục Thiên Tinh là người đầu tiên cảm nhận ra điều kì lạ từ phía tôi:

“Ly Ly, cô sao thế?”

Tôi lắc lắc cánh tay, cười lạnh:

“Không sao, chỉ là có người đang muốn tìm đường 𝘤𝘩ết thôi.”

Trước khi ngất đi, tôi nhanh chóng truyền tin cho một người… à không, nói chính xác thì là một con ma.

Bạn yêu dấu của tôi, Vương Nhị Ma Tử.

Lần nữa mở mắt ra, tôi và Mục Thiên Tinh đã bị nhốt trong một căn phòng dán đầy những chữ “Hỷ” cả trắng cả đỏ.

Tôi uể oải nằm lên trên chiếc giường cưới, không khỏi thở dài:

“Một con quỷ mấy nghìn năm tuổi như ta thế mà mới có mấy ngày ngắn ngủi đã phải làm đám cưới ma đến hai lần. Bọn họ cũng tốt bụng quá đi chứ nhỉ!”

Mục Thiên Tinh vốn đang rất thích thú ngồi nghịch những sợi dây trên váy cưới, nghe thấy tôi nói như thế thì bỗng buông chúng xuống.

Dưới ánh nến lập lòe yếu ớt, tôi nhìn sang Mục Thiên Tinh, bộ quần áo màu đỏ càng khiến khuôn mặt của cậu ấy trở nên thanh tú, trắng trẻo.

Tôi đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc cậu ấy:

“Tiểu quỷ, ngươi có biết xác sống là gì không?”

Mục Thiên Tinh lắc đầu.

“Xác sống là… Nếu như một ngày sau mà chúng ta không thể thoát ra khỏi căn phòng này, thì sẽ bị tan ra thành một vũng máu, linh hồn cũng sẽ bị nhốt tại nơi này, vĩnh viễn không thể ra khỏi nữa.”

Thật ra cũng chẳng nghiêm trọng tới mức đó, tôi thấy tên nhóc này đáng yêu nên muốn trêu ghẹo tí thôi.

Ai có ngờ, cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi, giọng điệu vô cùng dịu dàng:

“Ly Ly đừng sợ, tôi có cách.”

Một hồn ma nhỏ bé như cậu ấy, đến chút sức lực cỡ tiểu quỷ dưới trướng tôi cũng không có thì lấy đâu ra cách gì được chứ?

Nhìn thấy được vẻ nghi hoặc từ phía tôi, Mục Thiên Tinh tinh nghịch nháy mắt, cười vô cùng vui vẻ:

“Chỉ cần tôi tự huỷ đi linh hồn này thì cô có thể thoát khỏi đây rồi.”

Lòng tôi bỗng chấn động, ngẩng đầu nhìn cậu ta với biểu cảm khó tin:

“Mục Thiên Tinh, tại sao ngươi tại đối xử tốt với ta đến thế?”

Trừ cặp cha mẹ không đáng tin lắm của tôi ra, đây là lần đầu tiên có người đối tốt với tôi vô điều kiện như vậy.

Trên mặt Mục Thiên Tinh hiện lên biểu cảm trống rỗng, có một khung cảnh nào đó như vừa xẹt ngang trong đầu cậu ấy, hình như là một bóng lưng. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cậu ấy không có cách nào nhớ ra cả.

Tôi chạm lên mặt cậu ấy, giọng nói mang theo chút quyến rũ:

“Ta còn biết một cách khác để thoát ra, ngươi… muốn thử không?”

Thấy mặt tôi càng lúc càng tiến lại gần, cậu ấy nói năng cũng trở nên lắp bắp:

“Cách… cách… gì?”

“Thì là, những chuyện nên làm vào đêm tân hôn, hai chúng ta cũng làm là được.”

Nói xong tôi mới phát hiện, một mảng đỏ bừng đang lan từ tai lên hai má của Mục Thiên Tinh, cậu ấy “ừ” nhẹ một tiếng.

Sau đó, cậu ấy còn nở một nụ cười rất nhẹ, rất dè dặt.

Không hiểu tại sao, lòng tôi dường như mỗi lúc một ngột ngạt, khẽ nuốt nước miếng.

Chính vào lúc không khí càng lúc càng trở nên mờ ám, một tiếng hét vang dội, đầy uy lực truyền đến:

“Là Quỷ vương? Có phải Quỷ vương hay không?”

“Tôi đến rồi đây! Quỷ vương!!!”

Mẹ nó, nhà ngươi mới là Quỷ vương!

Cả nhà ngươi đều là Quỷ vương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play