1.
“Sợi dây chuyền Heart of Ocean của tôi không thấy đâu nữa rồi!”
Hàn Mạt Mạt hét toáng lên, lập tức thu hút sự chú ý từ những người khác trong ký túc xá.
Phương Nặc là người đầu tiên nhào qua:
“Là dây chuyền kim cương trị giá mấy chục ngàn tệ ấy hả?”
“Ừm, chính là sợi dây chuyền kim cương mình mua về từ cuộc đấu giá ấy, rõ ràng lúc nãy vẫn còn ở trong túi của mình…”
Hàn Mạt Mạt luôn chi tiêu rất hào phóng, những người khác trong ký túc xá đều muốn lấy lòng cô ta, vội vã dừng hết việc đang làm để chia nhau ra tìm kiếm.
Tôi thì vẫn tiếp tục ngồi yên tại chỗ đọc sách.
Sau ngày đầu tiên đi học, cô ta nhìn thấy mặt tôi xong thì ngẩn ra vài giây, từ đó bắt đầu dù vô tình hay cố ý cũng đều muốn đối đầu với tôi.
“Mạt Mạt, có chỗ mình vẫn còn chưa tìm.”
Mấy người đó kéo qua, muốn lục lọi túi của tôi.
“Xin lỗi, tôi từ chối việc này nhé.”
Nghe tôi nói thế, Hàn Mạt Mạt và Phương Nặc liếc mắt ra hiệu với nhau.
“An Ly, bọn tôi chỉ xem thử một chút thôi, có gì mà không được. Hay là, dây chuyền của tôi do cậu trộm?”
Hàn Mạt Mạt cười mỉa mai:
“Dù gì thì sợi dây chuyền đó của tôi cũng bằng cậu đi làm thuê cả nửa đời mới kiếm được ấy.”
“Chúng ta đều ở cùng một ký túc xá, giờ cậu đưa ra đây thì tôi sẽ không trách gì cậu hết.”
Một cô gái đứng phía sau thì thầm:
“Nói không chừng An Ly thật sự lén lút ăn trộm dây chuyền của Hàn Mạt Mạt đấy, nhà cậu ấy nghèo thế cơ mà…”
Nghe thấy mấy lời này, Hàn Mạt Mạt càng cười tươi hơn, nhân lúc tôi không chú ý, cô ta đưa tay giật lấy túi của tôi.
Sau đó, thọc tay thẳng vào trong túi tìm kiếm loạn xạ, tôi bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Quả nhiên, cô ta tìm được sợi dây chuyền trong cái túi của tôi.
“Vậy mà quả thật do An Ly trộm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được,...”
Trông thấy tia đắc ý nơi ánh mắt của Hàn Mạt Mạt, tôi bỗng hiểu ra tại sao cô ta lại làm như thế.
Cuộc bình chọn hoa khôi của trường đã bắt đầu, số phiếu của cô ta thua tôi không ít.
Nếu như lúc này, tôi lại vướng vào scandal trộm đồ như thế thì đương nhiên Hàn Mạt Mạt sẽ chiếm được vị trí thứ nhất ngay.
Nhưng nào có ai biết rằng tôi chẳng hề muốn làm cái gì mà hoa khôi học đường các thứ.
Cái sợi dây chuyền rẻ mạt kia của cô ta à, trong động phủ của tôi có cả đống.
Hai tay tôi khoanh trước ngực, nhìn về phía bọn họ:
“Nếu tôi giải thích mà các cậu không nghe thì cứ đem cái này gửi đi kiểm nghiệm đi, xem thử bên trên có dấu vân tay của tôi hay không.”
Hàn Mạt Mạt sững người, chẳng ngờ tôi lại nói như thế.
Phương Nặc đứng bên cạnh hỏi nhỏ:
“Mạt Mạt, chúng ta có đi tìm người kiểm nghiệm không?”
“Muốn đi thì tự cậu đi!”
Hàn Mạt Mạt đẩy kẻ theo hùa kia ra, sau đó trừng mắt nhìn tôi một cách rất tức tối, đóng sầm cửa, bỏ đi.
Phương Nặc vẫn đứng im tại chỗ, tóc tai rũ xuống, che đi vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi quay lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục đọc tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết của thế giới loài người này quả thật nhiều tình tiết máu chó và kịch tính.
2.
Sở dĩ tôi vẫn nhân nhượng Hàn Mạt Mạt đến bây giờ hoàn toàn do quá nhàm chán.
Những mâu thuẫn nho nhỏ này ít ra còn khiến tôi tìm được một tí niềm vui.
Thế nhưng tôi lại không ngờ, vậy mà cô ta lại dùng một cách nham hiểm như thế để gài bẫy tôi.
Tan học trở về ký túc xá, vừa mới leo lên giường, tôi bỗng cảm thấy có gì đó khác thường.
Lúc này, sắc mặt của Hàn Mạt Mạt hơi hoang mang liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi nơi khác.
Thần sắc tôi bắt đầu trở nên nghiêm túc, nhấc chiếc gối đầu lên.
Chỉ thấy có một cọng tóc đen mỏng dính cùng một sợi chỉ đỏ kỳ quái xuất hiện trên giường chỗ tôi nằm.
Tôi cầm lên xem xét kỹ càng, trên sợi chỉ đỏ dày đặc những kí tự nhỏ xíu, còn cọng tóc kia thì kéo kiểu gì cũng không đứt.
Mặt tôi lạnh tanh không biểu cảm, cười nhạt, đây là muốn gài tôi làm đám cưới ma chứ gì!
Nằm ngủ trên những thứ này đại biểu cho việc đã nhận sính lễ của lệ quỷ, đêm xuống, lệ quỷ sẽ tìm đến bạn.
Đặt mấy thứ đồ kia trở lại chỗ cũ, tôi vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nằm xuống.
Tôi thật sự muốn biết Hàn Mạt Mạt học từ đâu ra thủ đoạn quỷ quyệt như thế.
Nhắm mắt lại, tôi cảm nhận được độ ẩm quanh mình bỗng càng ngày càng giảm xuống.
Một hơi thở đầy âm khí, lạnh lẽo chầm chậm tràn qua, tôi vô cùng tỉnh táo nhưng lại không thể cử động được.
Sau vài giây, bầu không khí xung quanh càng lúc càng trở nên quen thuộc, trong lòng tôi bắt đầu thầm chử𝘪 rủa.
𝘔ẹ 𝘬𝘪ếp, hình như tôi về nhà rồi.
Lúc này, bên tai tôi vang lên một giọng nói ma quỷ đầy quái dị: “Mở mắt ra xem nào, chậc chậc…”
Giọng nói này cũng quen nữa, hình như có nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?
Tôi chậm rãi mở mắt, nở nụ cười ma mãnh với khuôn mặt quỷ trước mắt: “Hello nha, Vương Nhị Ma Tử!”
Tên lệ quỷ vốn đang cười toe toét bỗng ngẩn người rồi gầm lên một tiếng, bay vút ra xa, run rẩy chỉ tay vào tôi:
“Á đù, 𝘮ẹ 𝘯ó… sao cô lại trở về thế?!!”
3.
Tôi tiện tay lấy trái cây trong đĩa đồ cưới bên cạnh, bỏ vào miệng.
Sau đó, tôi cười cười nhìn bóng ma đang sợ hãi co rúm lại trước mặt mình:
“Không phải ngươi muốn làm đám cưới ma với ta sao?”
Đôi mắt vốn đã lồi ra của lệ quỷ càng mở to hơn, cái đầu cũng bị hắn cố lắc đến mức muốn rời ra khỏi cổ:
“Không phải, tôi không có… cô đừng nói bậy…”
Nghĩ lại khoảng thời gian mấy năm dưới địa phủ bị tôi chèn ép, lệ quỷ đổ cả mồ hôi lạnh, rùng mình:
“Ai dám cưới Quỷ vương nhà cô chứ, bộ không muốn sống nữa hay gì?”
“...”
Tôi không nhịn được, liếc một cái:
“Nói đi, rốt cuộc là thế nào, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Vương Nhị Ma Tử kể, cậu ta trông thấy một lão đạo sĩ tuyển người làm đám cưới ma, vừa hay cậu ta độc thân mấy trăm năm rồi, trên nhân gian không phải có cái gì mà 520 sao, cậu ta cũng muốn đi hóng chuyện.
*520 tiếng Trung đọc gần giống “wo ai ni”, ngày 20/5 ở TQ cũng có ý nghĩa yêu thương với cặp đôi.
Hừm, tôi nhìn lướt qua nửa cái đầu tàn tật cùng cái lưỡi thè dài ra khỏi miệng của cậu ta, suy ngẫm trong vài giây:
“Với điều kện này của ngươi còn phải lo tìm nửa bên đầu… à không, lo thu hút nữ quỷ?”
“Nghe lời đi, chúng ta không cần vội.”
Những lời này khiến lệ quỷ bỗng kích động, nhưng vừa cử động thì ngón tay lại rụng mất một nửa.
Tôi nhảy từ trên giường xuống:
“Được rồi, ta phải trở về đây. Bạn cùng phòng yêu dấu của ta vẫn còn đang đợi.”
Quả nhiên tôi đoán không sai, vừa mở mắt ra đã thấy có bóng người lén lén lút lút nơi đầu giường, hình như muốn nhìn trộm từ sau bức màn.
Tôi bất ngờ kéo tấm màn chỗ giường mình ra, khiến kẻ đang đứng nhìn trộm hoảng sợ hét lên một tiếng “A!” thất thanh.
Hàn Mạt Mạt sợ hãi ôm lấy ngực, lớn tiếng cằn nhằn:
“An Ly! Cậu làm gì thế hả? Tự nhiên thức dậy kiểu đó định hù 𝘤hết người ta à!”
Tôi cười như không cười, hỏi cô ta:
“Thế còn cậu đang làm gì?”
Trên mặt Hàn Mạt Mạt thoáng qua một lia hoảng loạn:
“Không, không có gì, chỉ… chỉ định hỏi cậu… có muốn ăn đồ ăn vặt không?”
Như chợt nghĩ đến gì đó, cô ta sốt ruột hỏi tôi:
“À phải rồi, An Ly, tối qua cậu ngủ ngon không?”
Có thể dễ dàng nhìn rõ được sự mong chờ trong mắt Hàn Mạt Mạt, tôi cố ý chau mày:
“Ờ, đừng nhắc nữa. Tối qua hình như tôi nằm mơ thấy một cơn ác mộng, muốn thức dậy cũng không dậy nổi, giờ thì toàn thân đau nhức hết cả.”
Nghe được đáp án bản thân đang chờ đợi, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mạt Mạt không còn căng thẳng nữa.
Nét cười ngập tràn khắp mặt cô ta:
“An Ly, cậu thật sự nên cảm ơn tôi đấy, tiếp theo đây cứ từ từ hưởng thụ đi nhé.”
Sau khi để lại một câu mơ hồ, cô ta xoay người trở lại giường của mình.
Còn tôi thì nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, khoé môi khẽ nhếch lên.
Hàn Mạt Mạt, người nên hưởng thụ mọi thứ chính là cô mới phải.
Dù sao thì… người mai mối đám cưới ma không thành sẽ bị trăm ngàn ma quỷ trừng phạt đấy nhé.
4.
Từ sau hôm ấy, ngày nào cũng cứ tối đến là chúng tôi đều bị tiếng hét thất thanh của Hàn Mạt Mạt đánh thức.
“A….a….a…. Mày…. Mày đi mà tìm An Ly!!! Đừng tìm tao!!!”
“Đừng qua đây! Đừng!!!”
Phương Nặc xuống giường, chuẩn bị đến gọi cô ta dậy.
“Mạt Mạt! Cậu sao thế? Mau dậy đi!”
“A!!! Mày đừng đuổi theo tao!!!”
Hàn Mạt Mạt vừa quơ tay loạn xạ vừa la hét điên cuồng.
“Làm sao đây? Không lẽ Mạt Mạt bị bóng đè? Gọi kiểu gì cũng không dậy là sao?”
Phương Nặc sốt ruột nhìn chúng tôi, trong lúc nhất thời chẳng chú ý gì đến chuyện khác.
“Chúng ta mau gọi xe cứu thương đi.”
Ngay lúc này, tôi bỗng lên tiếng:
“Tất cả tránh ra hết đi, tôi có cách.”
“Cậu hả? Cậu được không đó? Tôi nói cho cậu biết, bố của Mạt Mạt là chủ tịch của tập đoàn Hưng Hoa đấy. Nếu xảy ra chuyện gì thì cái gia đình nghèo nàn, khốn khổ của cậu không đền nổi đâu…”
“Thế thôi vậy.” Tôi ngáp dài một cái, xoay người bỏ đi.
“Tôi về ngủ.”
Phương Nặc thấy tôi cứ thế định bỏ đi, đành liều mạng kéo tôi lại.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, cậu mau thử xem. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có ý đồ gì xấu xa đấy!”
Khóe môi tôi khẽ nhếch, tiến lên trước, xắn tay áo.
Tay tôi giơ cao.
“Bốp!” một tiếng.
Thật chính xác, tôi cho Hàn Mạt Mạt một bạt tai.
Những người khác đều kinh ngạc.
“Cậu… cậu… sao cậu dám…”
Không đợi Phương Nặc nói được hết câu, Hàn Mạt Mạt hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy.
Toàn thân cô ta ướt đẫm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên mặt xuống từng giọt, mắt trợn to, bên trong đầy tơ máu đỏ ngầu.
Trông thấy Phương Nặc, cô ta cứ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, nắm chặt lấy tay cậu ta.
“Tại sao? Tại sao mấy thứ đó lại đến tìm tôi…”
“Mạt Mạt!”
Phương Nặc lau mồ hôi lạnh trên đầu, mỉm cười.
“Gặp ác mộng thôi mà doạ cậu sợ đến thế, hôm nay mình ngủ với cậu nhé.”
Tôi nhìn nụ cười nở trên môi Phương Nặc, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
5.
Vì dạo gần đây luôn bị ma quỷ tìm đến, nên chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến Hàn Mạt Mạt la toáng lên.
Cô ta cũng chẳng có tâm trạng đâu mà sửa soạn, thường xuyên cứ để đầu bù tóc rối như thế mà đến lớp.
Đương nhiên, danh hiệu hoa khôi trường cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mấy nữ sinh từng bị Hàn Mạt Mạt bắt nạt cùng nhau nhỏ giọng bàn tán:
“Cậu xem bộ dạng của Hàn Mạt Mạt kìa, đúng là quả báo.”
“Vì cái danh hiệu hoa khôi trường mà cậu ta lấy bật lửa đốt tóc tôi, bây giờ cậu ta cũng chẳng được chọn đấy thôi.”
“Dù nhà An Ly có nghèo thì cậu ấy cũng xinh đẹp hơn cậu ta nhiều, gia đình có tí tiền thôi, làm gì mà tỏ vẻ ai sang giàu hơn ai như thế.”
“Câm miệng hết cho tôi!”
Hàn Mạt Mạt đứng lên, lật đổ bàn, nhào đến đánh nhau với hai người kia.
Lúc bị giáo viên đẩy ra, cô ta còn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ác ý và không cam lòng.
Tôi mỉm mỉm cười, chẳng hề ngần ngại đối mắt với cô ta.
Lúc tan học, đợi tất cả mọi người đi hết, Hàn Mạt Mạt liền hét lên từ phía sau lưng tôi:
“An Ly! Bây giờ mày đắc ý lắm chứ gì?”
Sự ganh tỵ dần dần khiến khuôn mặt ngọt ngào của cô ta trở nên vặn vẹo, méo mó:
“Cho dù mày có thắng tao thì làm sao? Tất cả cũng chẳng thể thay đổi được chuyện mày là đồ khố rách áo ôm.”
“Từ lần đầu nhìn thấy mày, tao đã ghét mày rồi. Vì cái gì mà mày chỉ mặc quần áo rẻ tiền vài chục đồng mà lại kiêu ngạo như thế, vì cái gì mà một kẻ hèn mọn như mày lại muốn giành vị trí của tao?”
Hàn Mạt Mạt trông thấy tôi vẫn thờ ơ, đôi mắt càng lúc càng đỏ lên.
“Tao nói chứ, mày cũng chỉ là thứ rác rưởi mà lũ ma quỷ kia chơi đùa thôi, người khác chắc vẫn chưa biết đâu chứ gì haha?”
Ánh mắt tôi chợt biến, vút một cái đã đến trước mặt cô ta, một tay bóp lấy cổ cô ta.
“Ư… ư…”
Hàn Mạt Mạt phát ra âm thanh đau đớn, mặt cũng dần chuyển sang tím ngắt.
“Cái đám cưới ma mà cô nói ấy, chẳng qua chỉ là đưa tôi về thăm nhà một chuyến thôi.”
Tôi đưa tay còn lại lên vỗ nhẹ nơi gò má của cô ta:
“Có muốn nếm thử cảm giác bị trăm ma ngàn quỷ xé xác không, hả?”
6.
Lời nói vừa thốt ra xong, từng hồn ma xếp hàng lại sau lưng tôi, bọn chúng chậm rãi tiến lên phía trước, dây xích sắt kéo lê trên mặt đất phát ra những âm thanh chói tai.
Tôi xoay người, ra lệnh cho mấy tên tướng quỷ từ dưới âm phủ mò lên đây:
“Miệng cô ta thối quá, cắt nửa cái lưỡi đi.”
Tướng quỷ ngoan ngoãn cúi đầu, bọn họ đều là những thuộc hạ trung thành nhất dưới trướng Quỷ vương tôi.
Bị hồn ma cắt lưỡi thì cũng không phải là hoàn toàn chẳng nói được nữa, chỉ bị nói lắp mà thôi, kiểu sẽ không chữa trị được ấy.
Nhưng Hàn Mạt Mạt là kẻ tự cao tự đại, kiêu ngạo vô cùng, bị như thế còn khó chịu hơn là 𝘨𝘪ết quách cô ta đi.
Tôi dời ánh mắt sang Hàn Mạt Mạt bị doạ cho ngây ngốc ra ở bên cạnh.
Cô ta giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra tâm trạng đã hoang mang cực độ.
“Mày tưởng mày chỉ cần dùng mấy cái hình chiếu như thế là có thể hù doạ được tao?”
Tôi cười:
“Hình chiếu? Tí nữa đợi cô đau đến 𝘤hết đi sống lại thì biết ngay có phải hình chiếu hay không thôi.”
Chẳng muốn nghe cô ta nói nhảm thêm nữa nên tôi xoay người đi ra khỏi lớp.
“An Ly! Mày đợi đấy! Mày dám làm gì tao xem, bố tao nhất định cho mày chế𝘵 chắc!… Gì thế… sao có thể cử động… Đừng! Đừng đến đây!!! A!!! A!!!”
Những âm thanh tiếp theo đó hoàn toàn biến thành những tiếng kêu la thảm thiết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT