Hồng Thanh không ngờ là mình lại bị phát hiện nhanh như vậy. Nhìn trang phục của kẻ kia hắn đoán y là một vị quan khâm sai nào đó. Nhưng người này không phải đã biến mất từ sáng rồi sao, thế nào mà giờ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, trông bộ dạng đầy sát khí của y có phải là đang có ý định giết hắn không?
Sự xuất hiện của Châu Mộ Văn khiến Hồng Thanh hoảng sợ, giật mình đánh rơi cái túi đang cầm trên tay. Những thứ hắn vừa cho vào túi lăn lông lốc trên sàn. Mộ Văn nhìn thấy chúng khá là ngạc nhiên.
"Người của ta tìm không thấy vậy mà ngươi lại có thể tìm thấy chúng một cách dễ dàng. Chuyện này nên giải thích thế nào nhỉ? Ngươi đã luôn rình mò trong phủ huyện lệnh lâu rồi phải không?"
Hồng Thanh lập tức quỳ xuống dập đầu kêu lên:
"Oan quá! Đại nhân a, oan quá! Suốt mấy năm ở đây Ngọc công tử đã rất nhiều lần dùng quyền lực ăn cướp bảo vật, trang sức quý giá của dân Tân Xuân. Nghe tin toàn bộ gia sản của Ngọc Chương sẽ bị sung công, bọn thảo dân sợ mất đồ một cách vô ích. Rất nhiều thứ ở đây là bảo vật, là cả gia tài của bọn thảo dân cho nên thảo dân mới liều lĩnh vào phủ trộm đồ. Xin đại nhân xem xét."
Mộ Văn nghiêng đầu nhìn Hồng Thanh một hồi, sờ cằm hỏi tiếp:
"Ngươi vẫn chưa nói làm sao ngươi biết đồ được giấu ở đây?"
"Thảo dân tình cờ nghe lén được Ngọc công tử nói chuyện. Thảo dân vốn làm nghề nhặt rác trên phố nên chuyện này cũng là rất bình thường."
"Bình thường à?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT