Cha Quý Nhờ Vào Con

Chương 3.2 : Không hộ khẩu


3 tháng

trướctiếp

Nhung Nhung bị Cố Hành Chu giữ lại , vặn vẹo giãy giụa nữa ngày không được, liền quay đầu về phía Cố Hành Chu phản đối : “Hừ Ba thúi! Mommy ơi!”

Cố Hành Chu “…………”

Cố Hành Chu bất đắc dĩ giải thích: “Tô Bạch cùng Thườnng Sơn đi lấy tin tức, con không thể đi cùng.”

Nhung Nhung nghiêng đầu, không biết Tô Bạch là ai, liền duỗi đôi chân ngắn ngủn chỉ vào mommy của bé, cất cao giọng nói : “Mommy ơi !”

Cố Hành Chu: “Người ba nói chính là anh ấy, anh ấy tên là Tô Bạch.”

Đôi mắt của Nhung Nhung sáng lên, bé nhìn Tô Bạch, vui vẻ đá chân: “Mommy! Bạch!”

Tô Bạch đứng dậy, nghe âm thanh mềm mại giòn tan như sữa, gánh nặng  trong lòng không khỏi tiêu tan đi một chút.

Tô Bạch đưa tay chọc vào cái bụng tròn trịa của Nhung Nhung, cười nói: “Nhung Nhung ngoan, anh và Thường Sơn ra ngoài làm giấy đăng ký, chốc nữa quay lại.”

Nhung Nhung  ngứa ngáy vặn vẹo, sau đó co chân, cái đuôi bé tí đặt lên bụng, ngoan ngoãn và lớn tiếng đáp: “Vưng ạ!”

Cố Hành Chu: “…………”

Chạng vạng 7 giờ 

Mọi thủ tục về Tô Bạch đã hoàn tất.

Trong khoảng thời gian này, Tô Bạch cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện - phải nói rằng, con người mặc dù không được ưu ái, nhưng sức sáng tạo của họ cũng phi thường.

Làm xong thủ tục, Thường Sơn dẫn Tô Bạch đến ký túc xá của trại huấn luyện.

Ký túc xá một phòng bốn người, lúc đi ngang qua, tình cờ gặp Hồ Phương đang dẫn yêu quái tới .

Hồ Phương chắc là mới trở về, vết máu trên mặt đã được lau sạch, nhưng quần áo trên người vẫn chưa thay.

Khoảnh khắc nhìn thấy họ, ánh mắt của Hồ Phương lập tức dán chặt vào người Tô Bạch, như thể được trang bị máy định vị.

“Chào~ anh giai, chúng ta lại gặp nhau rồi~”

Tô Bạch: “…………”

Tô Bạch yên lặng nhìn đi chỗ khác, coi như không nghe thấy.

Hồ Phương không hề để ý, cô nhấc chân đi về phía Tô Bạch .Có điều vừa đi được vài bước đã bị Thường Sơn ấn đầu xuống, dùng lợi thế chiều cao chặn người lại.

Thường Sơn đẩy Hồ Phương ra sau một chút, sau đó buông tay nói: “Đừng có rục rịch, đây là mẹ Nhung Nhung, cẩn thận cô sẽ gặp phiền toái với Nhung Nhung đấy.”

Hồ Phương vốn dĩ muốn thêm một động tác, nhưng rốt cuộc cũng từ bỏ anh đẹp trai tập trung vào những nhân vật khác ngoài anh đẹp trai— trong vòng tay của Tô Bạch là Nhung Nhung, đứng bên cạnh là Cố Hành Chu.

Hồ Phương: “…………”

Chết tiệt, không phải anh trai nhỏ mà là anh dâu ư ?

Hồ Phương cũng có kinh nghiệm trên phương diện này, một giây là đã thu lại cảm xúc, cung kính chào Tô Bạch : “Xin chào anh dâu!”

Tô Bạch: “…………”

Cố Hành Chu: “…………”

Thường Sơn một bên che mặt lại , sau đó nhanh chóng giải thích với Hồ Phương: “Là mẹ Nhung Nhung, không phải anh dâu. Này, sau này tôi sẽ kể chi tiết hơn cho cô, trước tiên hãy sắp xếp đi. Tại sao hôm nay cô lại là người người chịu trách nhiệm cho hoạt động ngầm này?”

“Ô, cái này.”

Hồ Phương liếc nhìn người đi theo phía sau , “Không phải dân truy nã , mà là một đứa trẻ loài người. Một trong những nạn nhân mà chúng tôi bắt được ngày hôm nay, được cho là đến từ bên ngoài vùng phong ấn, đứa trẻ đó bỏ trốn khỏi nhà và bị bắt lại đây. Chúng tôi đã liên lạc với người nhà đứa trẻ đó rồi. Bây giờ đứa trẻ ấy còn sống, Cục trưởng Đường nhờ tôi tìm một ký túc xá thích hợp để đứa trẻ ấy ở tạm thời.”

Thường Sơn liếc nhìn đứa trẻ , đứa trẻ này ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, thực sự rất đẹp trai, nhưng lại khom vai, cúi đầu, có lẽ là bị cuộc gặp gỡ này làm cho sợ hãi.

Thường Sơn quay mặt đi, nói với Hồ Phương: “Vừa vặn chúng ta cũng phải sắp xếp một ký túc xá cho anh Bạch. Tại sao không để họ ở cùng nhau? Tôi đã hỏi rồi, chỉ còn một phòng trống thôi.”

Hồ Phương không biết tên Tô Bạch  nhưng đại khái có thể đoán được, cô liếc nhìn Tô Bạch, sau đó nhìn Thường Sơn: “Anh Bạch?”

Thường Sơn gật đầu, chỉ vào Tô Bạch chính thức giới thiệu: “Anh Bạch, Tô Bạch.”

Hồ Phương lập tức đánh rắm cầu vồng, giơ ngón tay cái lên với Tô Bạch “Tên của anh dâu thật hay!”

Tô Bạch “…………”

Cố Hành Chu: “…………”

Thường Sơn: “…………”

Thường Sơn nhanh nhẹn ấn ngón tay cái của Hồ Phương xuống , nói: “Không phải anh dâu, chúng ta đi xem ký túc xá trước đi, vừa đi vừa giải thích cho cô".

Mấy người đến trước ký túc xá ,Thường Sơn cũng đã giải thích rõ ràng với Hồ Phương.

Sau khi nghe xong điều này, Hồ Phương tỏ ra nghi ngờ và nhỏ giọng nói: “Nhung Nhung liếc nhìn một cái đã xác nhận?”

Thường Sơn gật đầu: “Chứ gì nữa , ngay từ cái nhìn đầu tiên đã gọi mẹ rồi, suốt đường cứ khóc lóc đòi về, ai dỗ cũng không được. Kết quả anh Bạch mới gọi tiếng “Nhung Nhung” lập tức nín khóc.”

Sự nghi ngờ trên mặt Hồ Phương càng trở nên nghiêm trọng hơn, “Ông chắc chắn đây không phải là mẹ của Nhung Nhung hả? Yêu quái không có ký ức về huyết thống sao?”

Thường Sơn: “Nhưng anh Bạch là người mới tới, nhìn thấy Nhung Nhuung cũng không có chút phản ứng nào.”

Hồ Phương: “Không phải ông nói anh ấy đã ngủ hơn ba ngàn năm sao? Đã hơn ba ngàn năm rồi, ông làm sao chắc được người ta không quên vài chuyện chứ?”

Thường Sơn: “…………”

Hình như cũng đúng, nhưng hình như cũng không đúng .

Thường Sơn gãi đầu hỏi: “Cho dù thật sự là mẹ Nhung Nhung đi , vậy thì làm sao?”

“Hây!”

Hồ Phương thở dài, với vẻ mặt bi thương: “Vậy thì tôi phải bất đắc dĩ phải từ bỏ anh trai này rồi. Bằng không, nếu tôi và trai kết hôn , ông nghĩ xem tới lúc đó Nhung Nhung sẽ gọi tôi là bố hay mẹ? Nếu Nhung Nhung sống cùng chúng tôi vạy đội trưởng Cố phải làm sao? - Không được , đội trưởng Cố cô đơn sống tới già thật đáng thương , tôi không thể làm như vậy!

Thường Sơn: “………………”

Anh ta đã sai, lẽ ra ngay từ đầu anh ta không nên tiếp lời Hồ Phương.

Trường Sơn trợn mắt, vỗ vỗ đầu Hồ Phương: “ Bà yên tâm đi , nhanh chóng kết thúc công việc . Hôm nay Cố đội trưởng mời chúng ta ăn lẩu.”

 "Ăn Lẩu!”

Hồ Phương hai mắt sáng lên, giơ hai chiếc tai cáo đã được chụp ảnh lên, sau đó cô quay người chạy tới chỗ Cố Hành Chu: “Ba ơi, con muốn ăn món lẩu tôm hùm đất ở quán Cao Lão Sơn mới khai trương vào tuần trước!”

Cố Hành Chu: “...Tôi không có đứa con gái lớn như cô đâu . - Lo mà làm việc đi.”

Hồ Phương: “Ok ba, không sao đâu ba!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp