Nhung Nhung ngồi xổm trên bàn, há miệng gào khóc, không hề rơi nước mắt, nhưng đôi mắt lại ngấn nước, tùy thời có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tô Bạch vừa thấy liền biết Nhung Nhung thực sự không có thương tâm, chỉ là thêm nhiều yếu tố thu hút sự chú ý.
Nhưng Tô Bạch giả vờ không hiểu, vẫn phối hợp .
Tô Bạch duỗi tay ra ôm lấy Nhung Nhung, nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông mềm mại trên đầu bé, hỏi: “ Nhung Nhung sao lại khóc?”
Nhung Nhung được Tô Bạch ôm một cái, lập tức liền ủy khuất gào khóc.
“Miao, miao, miao...”
Nhung Nhung há miệng hừ một tiếng. Nhóc con dùng đôi chân ngắn chạm vào miệng mình, ra hiệu cho Tô Bạch nhìn vào trong miệng mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT