“Hay là thôi bỏ đi.” Dư Đông nói, hắn vẫn không thể tin Diêu Khải Hiên có thể làm ra những chuyện như vậy.

“Từ buổi sáng đến bây giờ, Từ Minh Triết vẫn cùng chúng ta ăn cơm ở nhà ăn, anh ấy căn bản là không có cơ hội để uống thuốc kích thích, thứ duy nhất có thể có thuốc chính là nước trái cây mà Diêu Khải Hiên mang tới, anh mau về hỏi Từ Minh Triết xem, có còn nước dư lại hay không, Xuyên Hải có quen một sư huynh ở Thượng Hải này, mỗi lần nghỉ hè anh ấy sẽ ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu khoa học, cho nên có thể hỗ trợ làm xét nghiệm đó.”

“Được, anh đi ngay.” Dư Đông bừng tỉnh hiểu ra, liền cất bước chạy về hướng khu tập trung.

Những suy nghĩ trong đầu Tĩnh Thủy đã đan xen với nhau thành một cuộn chỉ rối. Từ lúc Diêu Khải Hiên đột nhiên tốt bụng mời mọi người uống nước trái cây, thì cô đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bây giờ xảy ra việc này thì ý nghĩ của cô lại càng được khẳng định, chỉ là bây giờ không có chứng cứ xác thực mà thôi.

Dư Đông phải gõ cửa rất nhiều lần mới có người trả lời, khi cánh cửa vừa mở ra suýt chút nữa thì hắn đã cho rằng mình gặp quỷ, Từ Minh Triết đầu tóc rối bời, khuôn mặt không có một chút máu, hai tròng mắt đỏ hoe, mí mắt cũng sưng lên, anh ta dùng một giọng điệu gần như tuyệt vọng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”

“Tôi muốn hỏi xem ly nước anh đã uống hết chưa? Tôi muốn đem nó đi làm xét nghiệm, xem thử bên trong có chất kích thích hay không.”

“Không cần đâu, dù sao đi nữa thì tôi cũng đã bị cấm thi đấu, cho dù có điều tra ra được thì sao chứ? Nhưng mà nếu như cậu đã kiên trì thì cứ cầm đi đi.” Từ Minh Triết đi tới bên cạnh bàn như một bóng ma, cầm lấy ly nước đưa cho Dư Đông.

Dư Đông nắm chặt ly nước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Triết, anh yên tâm, tôi tin anh không phải là người như vậy, tôi nhất định trả lại sự trong sạch cho anh.”

“Cảm ơn cậu, Dư Đông, chỉ là bây giờ tôi đang suy nghĩ sẽ rời khỏi kiếp sống vận động viên.”

“Cái gì?”

“Cho dù có qua thời hạn cấm thi đấu, thì Đội tuyển Quốc gia làm sao có thể chọn một thành viên đã từng có án phạt vì thuốc kích thích chứ? Có lẽ là duyên phận của tôi đối với bơi lội đến đây là chấm dứt rồi.”

Dư Đông cảm thấy sống mũi tê buốt, nỗ lực nuốt nước mắt sắp trào ra vào trong bụng: “Không có đâu, anh Triết, không phải có rất nhiều vận động viên sau khi vượt qua thời hạn cấm thi đấu, vẫn có thể quay trở lại hay sao? Anh đừng từ bỏ, tất cả mọi việc đều sẽ tốt lên, tôi cần có anh làm đối thủ.”

Từ Minh Triết cười chua chát lắc đầu, ý tứ sâu sắc đánh lên bả vai Dư Đông: “Cậu đã nghĩ mọi việc quá đơn giản rồi, hơn nữa cậu cũng không cần tôi làm đối thủ, bây giờ có rất nhiều người ủng hộ cậu, nhưng mà cậu phải hứa với tôi hai điều. Một là cẩn thận không được ăn uống linh tinh, người đó bây giờ muốn hủy hoại tôi thì rất có thể cũng sẽ hủy hoại cậu. Thứ 2, bất kể bị khinh bỉ hay là gặp phải khó khăn gì, thì cũng không được từ bỏ, cậu phải dùng thực lực để chứng minh những thành tích mà cậu đạt được là xứng đáng.”

Dư Đông gật đầu như giã tỏi: “Tôi hứa với anh, anh Triết.”

“Đừng để chuyện của tôi ảnh hưởng đến cậu, tố chất tâm lý của một vận động viên rất quan trọng, các nội dung sau phải cố gắng mà thi cho tốt.”

“Được.” Dư Đông thốt lên chữ này với một tâm trạng vô cùng nặng nề.

“Cậu về trước đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Từ Minh Triết đã quay trở lại thái độ lạnh nhạt xa cách thường ngày, sau khi đẩy Dư Đông ra ngoài, liền đóng cửa lại.

Dư Đông hai tay ôm lấy ly nước, bước chân chạy như bay ra ngoài, hắn không dám quay đầu lại, sợ rằng mình vừa quay lại thì tất cả mọi cảm xúc đau lòng cũng sẽ trào ra. Từ Minh Triết nói rất đúng, hạng mục tiếp theo phải thi cho thật tốt, vì vậy hắn không thể để cho bất kỳ cảm xúc trái chiều nào làm ảnh hưởng đến bản thân mình.

Tĩnh Thủy sau khi nhận lấy ly nước từ trong tay Dư Đông, lập tức gọi điện thoại cho sư huynh của Xuyên Hải, không ngờ rằng mọi chuyện thuận lợi ngoài dự đoán, người nọ rất thoải mái đồng ý yêu cầu của bọn họ hơn nữa còn tự mình đến lấy ly nước.

Sau khi Từ Minh Triết xảy ra chuyện, toàn bộ áp lực huy chương đều đè lên trên người Dư Đông, có một số người chờ mong trò cười của hắn, nhưng cũng có người hi vọng hắn có thể dùng thành tích để chứng tỏ thực lực, tóm lại, hạng mục tiếp theo dù giá nào cũng phải thắng.

Dư Đông cảm thấy bản thân mình đã bị ép đến bên bờ vực, nhảy xuống thì sẽ đối diện với vực sâu thăm thẳm, không nhảy thì phía sau có vô số người truy đuổi, cho nên dù sao đi nữa thì cũng phải liều một lần.

Có lẽ là bởi vì áp lực tâm lý quá lớn, mà vòng loại và vòng bán kết Dư Đông cũng chỉ thi đấu một cách bình thường, cho nên thứ tự trong trận chung kết cùng không phải là quá tốt.

Trước khi thi đấu, trong máy MP3 của hắn vẫn cứ phát đi phát lại bài hát “Theo đuổi giấc mơ đầu”. Hắn muốn làm cho bản thân mình phấn khởi lên, như vậy mới có thể điều động trạng thái tốt nhất.

Tĩnh Thủy chỉ im lặng ngồi bên cạnh hắn không nói gì, cô biết hắn cần thời gian để tự điều chỉnh mình, những lúc như thế này không nên quấy rầy hắn.

Không biết tại sao, Dư Đông cảm thấy Tĩnh Thủy chính là một liều thuốc bình tĩnh của hắn, có cô bên cạnh cho dù tâm trạng vốn nôn nóng cũng dần dần ổn định trở lại.

Thấy Dư Đông đã điều chỉnh được trạng thái tốt, Tĩnh Thủy mới đề nghị: “200m tự do lúc xuất phát rất quan trọng, anh đừng để bị những chuyện khác làm ảnh hưởng. Lúc vừa phát hiệu lệnh thì phải tập trung chú ý, chiếm lợi thế trước, thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút, em tin tưởng anh.”

“Anh biết rồi, anh nghe lời em.” Giờ phút này những tin đồn nhảm nhí đều gác sang một bên, hắn sẽ không để tâm đến chúng nữa.

Tuy rằng lúc ở trong phòng nghỉ không thể tránh được chuyện bị Johan châm chọc mỉa mai một phen, nhưng hắn đều coi như gió thoảng qua tai, chỉ trưng ra khuôn mặt anh nói gì mặc anh, Johan thấy không thể làm gì được Tôn Đại Phật này, cũng đành hậm hực bỏ đi.

Lúc vào sân thi đấu, Dư Đông vẫn không nhịn được nhìn về phía đường bơi bên cạnh mình, chỗ đó vốn là vị trí của Từ Minh Triết bây giờ đã được thay thành người khác.

Nhưng mà không có Từ Minh Triết, hắn cũng có thể thi đấu thật tốt. Dư Đông giữ cho cảm xúc nội tâm thoải mái nhất, khiến cho tinh thần mình trở nên phấn chấn hơn chuẩn bị thi đấu thực tế.

“Take your mark.”

Dư Đông toàn thân đều phòng bị, khẩn trương chờ đợi tiếng còi.

“Đoàngg!”

Thân thể phản xạ có điều kiện bắn ra ngoài, Dư Đông cũng không biết bản thân mình xuất phát có tốt không, chỉ mong lúc lặn xuống có thể bơi nhanh hơn một chút.

Tĩnh Thủy ở trên bờ thì lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, lần này anh ấy xuất phát không tệ, xếp vào hàng ngũ ở giữa, những lần thi đấu trước kia rất thường hay xuất phát không tốt khiến cho bị dẫn trước quá xa, sau đó thì rất khó mà đuổi theo kịp, lần này là một khởi đầu tốt, không chừng sẽ có hi vọng.

Sau khi lặn xuống, Dư Đông cũng đại khái thấy được vị trí của mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh đã lên tinh thần, tăng tốc đuổi theo những người phía trước.

Bây giờ, Johan cách hắn khoảng nửa thân người, nhưng hắn cũng hiểu rõ Johan chưa dùng hết toàn lực, nếu một khi bị bỏ lại, thì căn bản là không có hi vọng gì nữa.

Hắn bắt đầu bám sát Johan, giống như một cành rong bám chặt lấy chân anh ta, trong quá trình này tuy rằng Johan có mấy lần đột nhiên tăng tốc, nhưng vẫn không thể cắt đuôi Dư Đông.

Tĩnh Thủy ngồi trên khán đài, chân mày càng nhíu chặt, Johan rõ ràng muốn làm rối loạn nhịp điệu của Dư Đông, không biết giai đoạn kế tiếp anh ấy có thể khống chế được hay không.

Johan thoạt nhìn vô cùng tin tưởng đối với thể năng của mình, còn chưa tới 100m thì đã bắt đầu tăng tốc, có lẽ là vì muốn bỏ lại thằng nhóc theo đuôi phía sau là Dư Đông.

Không ngờ Dư Đông không những không bị bỏ lại, mà còn tiến thêm một bước kéo gần khoảng cách hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play