Dư Phong là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, ông đột ngột dùng tay vỗ lên đầu hắn: “Thằng nhóc này, cũng có năng lực nhỉ.”

Dư Đông bị đau liền dùng tay che đầu lại: “Ba, nhẹ tay một chút, nếu ba cứ như thế thì chú Trương và dì Lý có khi lại không còn con rể đấy.”

“Ôi mẹ còn đang nghĩ chờ khi Tĩnh Thủy tốt nghiệp cao trung thì sẽ tìm cho nó một người bạn trai xứng đáng, không ngờ lại bị thằng nhóc con đoạt đi mất rồi.” Triệu Thục Phân vô cùng đau đớn.

“Mẹ, mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?” Dư Đông oan khuất kêu to.

“Được rồi được rồi, tôi thấy A Đông cũng tốt lắm, Tĩnh Thủy yêu người khác có khi tôi lại còn không yên tâm bằng yêu nó đấy.” Lý Dĩnh vội vàng hoà giải.

“Đúng vậy, kể cả tổ chức cho cha mẹ hai bên gặp mặt cũng có thể miễn rồi.” Trương Hạo Thiên bổ sung.

“Con có nghe thấy chưa, phải đối xử tốt với Tĩnh Thủy hơn một chút, nếu có chuyện gì xảy ra, thì ba sẽ không khách sáo với con đâu.” Dư Phong chọc chọc đầu Dư Đông, sau đó lại lập tức đổi thái độ hết sức hòa nhã thân ái nói, “Tĩnh Thủy, đừng có ngại, ăn nhiều một chút đi con.”

“Đúng vậy, ăn nhiều một chút.” Triệu Thục Phân liền không ngừng gắp đồ ăn vào chén cho Tĩnh Thủy.

“Đủ rồi đủ rồi, dì ơi con tự mình gắp là được.” Tĩnh Thủy vội vàng ngăn lại.

Thấy cha mẹ hai bên cũng không khó tiếp thu như trong tưởng tượng của mình, tảng đá nặng nề trong lòng Tĩnh Thủy và Dư Đông cũng đã được gỡ xuống đất, bữa cơm này cũng trôi qua trong hòa thuận và êm ấm.

Cơm nước xong, hai người giúp Triệu Thục Phân thu dọn chén đũa, Dư Đông bỗng nhiên lại nhớ tới Diêu Khải Hiên, có chút băn khoăn. Lúc trước luôn có ba người bọn họ cùng nhau ăn Tết, bây giờ thì nếu không phải là chuyện quan trọng, Diêu Khải Hiên kể cả nhà cũng không đến thăm, cho nên liền ảnh hưởng đến cả người lớn, nếu bởi vì chuyện này mà làm cho hai gia đình trở mặt với nhau, thì thật là tội lỗi, chi bằng chọn thời điểm nào đó, mời bọn họ đến ăn bữa cơm coi như hòa hoãn không khí một chút.

Vừa nghĩ tới là phải làm ngay, Dư Đông chọn cơ hội mở miệng nói: “Mẹ, hay là chúng ta mời cả nhà chú Diêu đến ăn cơm được không, đông người vui vẻ hơn một chút.”

Không ngờ sắc mặt của Triệu Thục Phân lại trở nên u buồn, bà buông chén đũa xuống thở dài nói: “Chỉ sợ là không được.”

“Vì sao ạ?” Tĩnh Thủy cũng khó hiểu.

“Mấy ngày hôm trước lão Diêu có nói với mẹ là bọn họ muốn dọn đi nơi khác, thì ra là bọn họ có một căn nhà cũ cần phải phá bỏ và di dời, số tiền bồi thường cũng đủ để cho bọn họ mua một căn nhà mới. Vốn dĩ không dọn thì cũng không sao, nhưng mà Diêu Khải Hiên cũng không biết gặp chuyện gì cứ một hai muốn dọn đi, khuyên như thế nào cũng không được, vì thế bọn họ đành phải dọn. Bây giờ mẹ nghĩ lại, thì có lẽ cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Tĩnh Thủy và Dư Đông cũng không cảm thấy trong lòng dễ chịu chút nào, những người bạn chơi cùng thuở ấu thơ cứ như vậy mà đi xa bọn họ, cho dù có thế nào cũng không giữ lại được.

Rửa chén xong, người lớn vô cùng ăn ý đuổi hai đứa trẻ xuống lầu, cho bọn chúng có không gian riêng với nhau.

Xung quanh đều là tiếng pháo hoa pháo trúc, nhưng Tĩnh Thủy và Dư Đông thì lại không có hứng thú chơi đùa nữa.

“Em có còn nhớ, ba người chúng ta năm đó về nhà ăn Tết, đã chơi ném pháo ở đây không?”

“Em nhớ.” Tĩnh Thủy không mặn không nhạt trả lời.

“Có muốn chơi lại một lần không?”

“Không cần đâu.”

Dư Đông cũng hiểu rõ trong lòng, nên chỉ đứng bên cạnh cô, nhìn pháo hoa nở rộ giữa không trung sau đó bay xuống lả tả như sao băng...

Ở nhà được mấy hôm, thì hai người bọn họ lại phải quay về huấn luyện, trước khi đi Dư Phong và Triệu Thục Phân ngàn dặn vạn dò Dư Đông phải cần sóc cho Tĩnh Thủy đàng hoàng, mãi cho đến tận thời điểm lên xe lửa cũng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại, khiến cho Tĩnh Thủy dở khóc dở cười.

Trở lại Bắc Kinh hai người bọn họ liền hết sức tập trung chuẩn bị cho Giải vô địch Thế giới, giải lần này được tổ chức tại Thượng Hải, phải chiến đấu trên sân nhà bởi vậy tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc.

Sau khi đấu vòng loại vào buổi sáng thì Dư Đông và Từ Minh Triết đều rất thuận lợi tiến vào chung kết hạng mục 400m tự do nam buổi tối, nhưng Benjamin thì không có tên trong trận chung kết, điều này cũng rất bình thường, anh ta đã qua thời kỳ đỉnh cao, bây giờ đã ở bên kia sườn dốc rồi.

Trước lúc ăn cơm chiều, Diêu Khải Hiên xách theo một cái túi lớn đi đến, vẻ mặt tươi cười nói: “Mọi người vất vả rồi, bữa ăn này tôi mời nước trái cây nhé.”

“Ôi thật là hiểu ý quá.” Triệu Nham là người đầu tiên nhận lấy nước trái cây từ tay Diêu Khải Hiên uống như trâu uống nước.

Những người khác cũng lần lượt lấy nước trái cây từ chỗ Diêu Khải Hiên.

Dư Đông và Từ Minh Triết đều ở vị trí phía sau, hắn có chút không quen với thái độ hòa nhã này của Diêu Khải Hiên, cho nên hơi ngẩn người một lát, trong lúc hắn còn đang thất thần thì Từ Minh Triết đã nhận lấy nước trái cây trong tay Diêu Khải Hiên, rồi lễ phép nói cảm ơn.

Dư Đông lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cũng nhận lấy ly nước trái cây trong tay Diêu Khải Hiên, chậm rãi uống.

Uống nước trái cây xong, nghỉ ngơi một lát thì đã đến lúc phải ra sân thi đấu, Dư Đông và Tĩnh Thủy ngồi bên nhau, cùng dùng một cái tai nghe nghe nhạc.

“Đây là bài gì vậy? Nghe không hay chút nào.” Tĩnh Thủy nhíu nhíu mày, bỏ tai nghe ra chê bai.

“'Theo đuổi giấc mơ đầu', anh thấy cũng hay mà.” Dư Đông không hiểu, tiếp tục hưởng thụ, rung đùi đắc ý.

“Ca sĩ này cứ gào rống lên như thế, ca từ cũng chỉ bình bình.”

“Em không cảm thấy anh ta đã thể hiện được cái hồn của một người theo đuổi giấc mơ không bao giờ có, vừa phẫn nộ vừa bi thương hay sao?”

“Không thấy.”

“Được được được. Vậy chúng ta đổi bài khác.” Dư Đông không có cách nào, đành phải đổi một bài khác dễ nghe hơn.

Nghe nhạc thêm một lát thì Dư Đông phải chuẩn bị ra thi đấu, Tĩnh Thủy sợ hắn có quá nhiều áp lực cho nên trước khi đi chỉ nói một câu: “Em tin rằng những người đã từng khinh thường anh, một ngày nào đó sẽ phải cúi đầu xin lỗi anh.”

Dư Đông quay đầu lại cười với cô sau đó kiên định đi về phía trước.

Sau khi tất cả các vận động viên đều đã chuẩn bị xong, thì ánh đèn của toàn bộ sân thi đấu đều tối xuống, chỉ còn màn hình lớn đang hiển thị các con số đếm ngược, Tĩnh Thủy không thể kiềm chế được bản thân mình cũng hô lên y như những người ở hiện trường: 3, 2, 1!”

Màn hình lớn chậm rãi mở ra, các tuyển thủ lần lượt ra sân thi đấu, lúc tới lượt Dư Đông và Từ Minh Triết, toàn hội trường đều hét lên chói tai, Tĩnh Thủy hoà lẫn vào đám người, trong lòng có chút đắc ý, các người chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn Dư Đông, còn tôi thì có thể mỗi ngày đều đến gần anh ấy.

Nhưng rất nhanh khán giả đã hoàn toàn yên tĩnh, khẩn trương chờ đợi hiệu lệnh của trọng tài.

“Take your mark.”

Dư Đông cong lưng, giống như một con báo nhìn chằm chằm con mồi của mình.

“Đoàngg!”

Các tuyển thủ nhanh chóng lao vào nước, thi đấu chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play