“Hả?” Tĩnh Thủy không ngờ cô ta lại hỏi một cách trực tiếp như vậy, ngây người một hồi lâu, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Cô đương nhiên biết chữ ‘thích’ trong ý của Lưu Tư Dư có nghĩa là gì, chỉ là cô cảm thấy mình vẫn muốn lấy thân phận em gái ở bên cạnh anh ấy, chưa bao giờ muốn tiến xa hơn nữa.

“Là sự yêu thích của một cô em gái đối với anh trai, không phải là... loại thích như cậu nghĩ.” Tĩnh Thủy ấp a ấp úng nói, cho dù bản thân cô lúc này cũng vẫn còn chưa hiểu được loại thích như cô ta nghĩ là cái gì.

“Vậy cái vòng tay kia là như thế nào? Còn cả con thú bông trên giường cậu nữa, tất cả đều là sư huynh tặng cậu đúng không?” Lưu Tư Dư dồn ép đến cùng.

“Vòng tay là lúc đi dạo mấy chỗ bán vỉa hè tớ mua cho sư huynh, hi vọng có thể mang lại vận may cho anh ấy. Sau này tớ cảm thấy cái vòng đó cũng đẹp cho nên liền mua thêm một cái cho mình. Con thú bông cá mè hoa kia là do anh ấy gắp được, cho tớ lúc đi chơi, không có ý gì khác.” Tĩnh Thủy kể lại mọi chuyện.

Lưu Tư Dư lại nhìn chằm chằm cô thêm một lát, căm giận ném xuống một câu “Cậu thật không ngay thẳng”, sau đó duỗi tay thu dọn một đống chai lọ vại bình thô bạo giống như quét rác rưởi.

Tĩnh Thủy dường như đã đoán được gì, nhìn bóng dáng Lưu Tư Dư, hỏi xem một câu vô cùng không mong muốn: “Có phải cậu thích sư huynh không?”

“Ai thích chứ!” Lưu Tư Dư lập tức bắn lên từ chỗ ngồi.

“Coi như tớ chưa nói.” Tĩnh Thủy chủ động chịu thua, nhưng ở trong lòng lại cười Lưu Tư Dư vịt chết mỏ vẫn còn cứng.

Buổi chiều lúc huấn luyện, Lưu Tư Dư không có một chút tinh thần nào, có mấy lần còn bơi ra khỏi phạm vi mà huấn luyện viên Hạ yêu cầu, khiến ông rất tức giận cứ liên tục mắng: “Tại sao thành tích của em cứ càng ngày càng kém như vậy? Nếu không nghĩ ra được nguyên nhân mà vẫn cứ tiếp tục như vậy thì em dứt khoát bỏ bơi lội đi, đừng huấn luyện nữa!”

Lưu Tư Dư không một câu phản bác, chờ huấn luyện viên Hạ mắng xong cũng rất nghe lời đi đến bục xuất phát, quẩy tung nhiều đóa bọt nước trong ao.

Sau trường hợp giết gà dọa khỉ đó, Tĩnh Thủy luôn lo lắng đề phòng, không dám nhìn người khác nhiều nữa, chỉ lo tập trung chính mình bơi cho thật tốt, cứ như vậy được mấy chục vòng thì mới có cơ hội thở dốc.

Cô dựa vào vách hồ, nhìn sang hồ bơi vách bên kia, liền thấy Diêu Khải Hiên đang tập bơi tự do. Nếu nói Dư Đông là một con cá mập trắng, như vậy Diêu Khải Hiên chính là một con cá voi xanh, tần số rẽ nước của cậu ta so với Dư Đông chậm hơn rất nhiều, động tác càng giãn hơn, nhưng hiệu quả đạp nước trong thời gian ngắn thì không hề kém cạnh.

Trình độ này nếu huấn luyện cho tốt thì cũng có năng lực cạnh tranh khi thi đấu trên toàn quốc. Tĩnh Thủy thực sự không hiểu vì sao anh Khải Hiên lại chọn bơi ngửa làm hạng mục chủ lực, chẳng lẽ chỉ vì sở thích thôi sao?

Đang lúc cô vắt óc suy nghĩ, thì Diêu Khải Hiên đã bơi xong một vòng, đang dựa vào vách hồ tiến hành nghỉ ngơi một chút, khoảng cách với cô chỉ là một cái máng nước.

“Huấn luyện sao rồi?” Cậu ta hỏi.

“Cũng tạm được, bây giờ em chỉ thực hiện một chút động tác kỹ thuật quy phạm, em cứ có cảm giác đầu gối luôn hướng ra bên ngoài, không gập được.” Tĩnh Thủy vô cùng đau đầu đối với tật cũ của mình.

“Hay là lát nữa anh sẽ giữ chân của em lại giúp em thực hiện động tác đúng sách vở một chút?” Diêu Khải Hiên đề nghị.

“Không cần, cảm ơn sư huynh, em tự mình tập là được, không dám làm phiền anh huấn luyện.” Tĩnh Thủy uyển chuyển từ chối sự trợ giúp của Diêu Khải Hiên.

Thấy thái độ Tĩnh Thủy kiên quyết như vậy Diêu Khải Hiên cũng không nói thêm gì, lúc đang định tiếp tục huấn luyện, thì có người gọi cậu ta: “Anh Hiên, huấn luyện viên Hạ muốn nói chuyện với anh.”

Diêu Khải Hiên không tình nguyện nổi lên mặt nước, gương mặt căng cứng đi về phía phòng huấn luyện.

Hai người ở chỗ khác bể bơi, khoảng cách khá xa so với Tĩnh Thủy. Tĩnh Thủy chỉ có thể thấy miệng bọn họ lúc đóng lúc mở, không thể nghe rõ nội dung, nhưng cô cũng có thể suy đoán được bọn họ đang nói về chuyện gì, có lẽ là việc chọn hạng mục thi đấu phụ cho Diêu Khải Hiên.

Có thể nhìn thấy buổi nói chuyện không vui, huấn luyện viên Hạ gương mặt âm u như bầu trời tháng 6, giống như sẽ có sét đánh bất cứ lúc nào. Diêu Khải Hiên sắc mặt cũng giăng kín mây đen, cậu ta cúi đầu chào huấn luyện viên rồi xoay người nhảy vào hồ bơi, từng đợt sóng gợn ra bốn phía từ chỗ cậu ta.

Tĩnh Thủy rất muốn hỏi một chút kết quả sau cùng là thế nào, nhưng thời gian giải lao đã kết thúc cô nàng phải mã bất đình đề lao vào tiếp tục huấn luyện.

Khi cô gần như không chịu đựng nổi nữa thì buổi huấn luyện cuối cùng cũng kết thúc, Diêu Khải Hiên đã tắm rửa xong đang gọi cô: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, thuận tiện gọi thêm Nhan Hòa, muốn ăn gì không cần khách sáo, anh mời.”

Tĩnh Thủy cũng không chối từ, cô đang muốn tìm cơ hội hỏi một chút về ý nghĩ chân thật của anh Khải Hiên.

Sắc trời đã hoàn toàn tối sẫm, đoạn đường từ câu lạc bộ bơi lội đến nhà ăn đã lên đèn sáng trắng, gió thổi qua lá cây, phát ra tiếng vang xào xạc

Lúc ba người vừa mới ra khỏi câu lạc bộ bơi lội, Tĩnh Thủy đã gấp không chờ nổi hỏi: “Anh Khải Hiên, có phải anh vừa bàn bạc với Huấn luyện viên Hạ về hạng mục thi đấu phụ không?”

“Phải.” Diêu Khải Hiên vô cùng sảng khoái không hề phủ nhận.

“Vậy kết quả thế nào?”

“Anh nói với Huấn luyện viên Hạ muốn suy nghĩ thêm một thời gian nữa.”

“Nhưng em thấy anh bơi tự do rất tốt, chọn bơi tự do làm hạng mục phụ cũng không tệ mà.” Nhan Hòa nãy giờ im lặng nghe bọn họ nói chuyện cũng lên tiếng, có thể thấy được chuyện này cũng làm cô ấy rất bất ngờ.

“Đúng vậy, tại sao lại không chọn?” Tĩnh Thủy tiếp một câu.

Diêu Khải Hiên cười, là nụ cười bất đắc dĩ mà người trưởng thành dành cho trẻ con miệng còn hôi sữa: “Bởi vì anh chỉ thích bơi ngửa.”

“Thật sao?” Tĩnh Thủy bỗng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy “Hạng mục phụ là bơi tự do thì cũng không hề ảnh hưởng gì đến bơi ngửa kia mà, thậm chí còn có thể gia tăng khả năng được chọn thi đấu toàn quốc.”

“Tĩnh Thủy, em còn nhỏ có một số việc biết quá nhiều thì không tốt đâu.” Trông dáng vẻ của Diêu Khải Hiên thì có lẽ là không muốn nói, Tĩnh Thủy cũng không thể truy hỏi kỹ lưỡng nữa.

Sau khi đến nhà ăn, Diêu Khải Hiên để hai cô bé ngồi trước còn mình đi mua một số món ăn, hải sản, các loại thịt, rau dưa đầy đủ... còn có thêm một mâm trái cây tươi.

“Ăn nhiều một chút, em bây giờ có chút gầy đó.” Diêu Khải Hiên nói với Tĩnh Thủy.

Tĩnh Thủy một chút cũng ăn không vô, nhưng nể mặt Diêu Khải Hiên vẫn cố gắng miễn cưỡng nuốt cho trôi bữa cơm này.

Xuân về hoa nở, trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh lại đón nhận một đợt nhiệt huyết mới, ngày đón những đội viên mới, Tĩnh Thủy không kìm được sự hiếu kỳ của mình cho nên ghé vào bể bơi nhìn trộm.

Lúc huấn luyện viên Hạ dẫn một đám người mới đi vào, Tĩnh Thủy liếc mắt một cái để chú ý tới một cậu bé khác biệt hoàn toàn với những người còn lại, bọn họ đều nơm nớp lo sợ chân tay lóng ngóng, chỉ có cậu bé kia vẻ mặt kiêu ngạo khó thuần, bộc lộ sự sắc bén.

Cái người này còn không phải là Xuyên Hải hay sao!

Không chỉ là Tĩnh Thủy, mà Nhan Hòa và Lưu Tư Dư cũng há miệng to đến mức có thể nuốt được một cái trứng gà.

Không ngờ Xuyên Hải lại có thể làm được, các cô đều cho rằng cả cuộc đời này cậu ta cũng không thể nào tiến vào trung tâm huấn luyện tỉnh.

Huấn luyện viên Hạ giới thiệu sơ lược bọn họ, sau khi trình bày kế hoạch huấn luyện của hôm nay, liền đốc thúc mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái huấn luyện, không làm mất thời gian.

Xuyên Hải đã thấy được Lưu Tư Dư, cố ý tìm chỗ xuống nước đến gần Lưu Tư Dư, vẻ mặt không cần nói là khoe khoang đến mức nào: “Sao hả? Không ngờ tớ sẽ đến đây đúng không?”

“Đừng vui mừng quá sớm, trung tâm huấn luyện tỉnh nghiêm khắc hơn nhiều so với trung tâm huấn luyện thành phố, cậu bớt bớt chút đi.” Lưu Tư Dư vẫn như bình thường rồi cho cậu ta một bát nước lạnh.

“Hiểu rồi.” Điều mọi người không ngờ tới chính là, Xuyên Hải biểu hiện hết sức vâng lời.

Lưu Tư Dư thấy mình chiếm thế thượng phong, càng thêm đắc ý: “Tớ gia nhập trung tâm tỉnh sớm hơn cậu, có phải cậu nên gọi tới một tiếng sư tỷ không?”

“Vâng, sư tỷ.” Xuyên Hải quy quy củ củ gọi một tiếng.

Những người xung quanh đều lộ ra biểu tình không thể tin được, từ trước đến giờ bọn họ còn chưa từng thấy Tiểu Bá Vương này vâng vâng dạ dạ trước mặt người khác như vậy.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, huấn luyện đi.” Thấy ánh mắt hung ác của huấn luyện viên Hạ đang lướt qua đây, Lưu Tư Dư liền linh hoạt chui vào trong nước.

Không biết có phải vì Lưu Tư Dư hay không, mà buổi huấn luyện hôm nay Xuyên Hải tỏ ra vô cùng nhiệt tình, tất cả các nội dung rèn luyện đều đạt yêu cầu của huấn luyện viên Hạ, khiến ông ấy lúc đầu nhìn cậu ta không vừa mắt bây giờ cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau khi huấn luyện kết thúc, Diêu Khải Hiên nghe nói Xuyên Hải cũng có thể tiến vào trung tâm huấn luyện tỉnh cho nên cố ý chạy tới chúc mừng.

Xuyên Hải vừa nhìn thấy Diêu Khải Hiên, lập tức thay đổi thái độ thành sùng bái: “Khải Hiên sư huynh, em vẫn luôn muốn cảm ơn anh, anh chính là mục tiêu để cho em nỗ lực, nếu không phải nhờ anh, chắc chắn là em không thể tiến vào trung tâm huấn luyện tỉnh được.”

Diêu Khải Hiên đối với sự nhiệt tình của Xuyên Hải thì có chút bất ngờ trở tay không kịp, đành phải quẫn bách cười cười: “Em có thể tiến vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh chính là nhờ sự nỗ lực của em, thực ra anh cũng chưa hề chính thức trợ giúp em cái gì, nhưng mà nếu đã tới thì hôm nay chúng ta cùng tụ tập một chút, Dư Đông và Triệu Nham cũng sắp kết thúc huấn luyện rồi, để anh gọi bọn họ cùng tới.”

Vừa nghe đến cái tên “Dư Đông” này, Xuyên Hải hình như còn nhớ tới kinh nghiệm bị dạy dỗ thê thảm trước đây, cơ bắp trên mặt có chút run rẩy: “Hay là đừng gọi Dư Đông sư huynh đi, em có chút sợ anh ta.”

“Đừng vậy mà, gọi anh ấy đi.” Lưu Tư Dư không vui, trực tiếp bỏ qua Xuyên Hải, nài nỉ nhìn Diêu Khải Hiên.

“Sợ cái gì, cậu ấy đâu có ăn thịt em.” Diêu Khải Hiên đưa tay vỗ đầu Xuyên Hải trấn an cậu ta, rồi liền gửi tin nhắn cho Dư Đông và Triệu Nham.

Sau khi có được câu trả lời xác định, Diêu Khải Hiên dẫn mọi người đi đến nhà ăn.

Lúc đi được nửa đường, Lưu Tư Dư như là nhớ tới cái gì: “Các cậu đến trước chọn vị trí đi, tớ về phòng một lát rồi quay lại ngay.”

“Nè, cậu đi làm gì?” lúc Xuyên Hải kêu lên những lời này thì, Lưu Tư Dư đã chạy xa.

Dư Đông và Triệu Nham vừa kết thúc huấn luyện liền vội vàng chạy tới đây, tóc vẫn còn ướt. Xuyên Hải thấy Dư Đông từ xa xa đi tới, hai chân giống như bị đóng đinh, không thể động đậy nổi.

Nhìn bộ dạng lúng túng này của Xuyên Hải, Dư Đông dở khóc dở cười, mạnh mẽ vỗ vai cậu ta một cái: “Thả lỏng đi, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ đánh cậu như lúc trước à?”

Có những lời này, Xuyên Hải cuối cùng cũng cử động được, cất bước nặng nề đi theo đại đội chọn thức ăn.

Lúc mọi người đang định ngồi xuống, thì có một giọng nói trong trẻo uyển chuyển từ xa bay tới, còn mang theo một chút hơi thở hỗn loạn: “Thật ngại quá, em tới trễ.”

Mọi người hơi nghiêng đầu, lại bị Lưu Tư Dư đang đi tới trước mặt làm cho sợ ngây người. Cô ta đã thay một cái váy đỏ, mái tóc dài cột cao lên, theo nhịp bước chân của ta cứ lắc qua lắc lại, trên cổ còn đeo một mặt dây hình điếu trụy, toàn thân như một con rồng được vẽ thêm mắt. Cả người phô bài sự xinh đẹp, giống như một đóa hoa hồng đỏ đang nở rộ.

Sắc mặt Xuyên Hải như một con tôm bị ném vào trong nồi, từ bình thường đến hơi hồng rồi biến thành đỏ chót.

Nhưng mà cậu ta còn chưa phấn khởi được bao lâu, thì đã bị Lưu Tư Dư chặn lại: “Xuyên Hải, cậu xích qua bên kia một chút được không? Tớ muốn ngồi đây.”

Cô ta chỉ vị trí đối diện Dư Đông.

Xuyên Hải hình như đã hiểu ra điều gì, vệt đỏ trên mặt lui xuống, thay vào đó là tối tăm và u ám.

Lưu Tư Dư hồn nhiên ngồi xuống, còn cố ý quơ quơ đầu, khiến cho cái điếu trụy trên cổ phập phồng theo nhịp điệu.

Dư Đông chú ý tới động tác nhỏ của Lưu Tư Dư, vì lịch sử với tiểu sư muội này, hắn vẫn khen một chút: “Cái điếu trụy này cũng tinh tế lắm.”

“Thật sao? Lúc mua em đã chọn rất lâu mới chọn được đó.” Thấy Dư Đông chú ý tới chi tiết nhỏ của mình, khóe miệng Lưu Tư Dư cong lên một độ cong rất lớn.

“Đúng rồi Khải Hiên, chọn hạng mục thi đấu phụ là bơi tự do, cậu suy nghĩ đến đâu rồi?” Dư Đông vội vàng chuyển đề tài đi chỗ khác.

“Cơ bản là không có gì, nghe theo huấn luyện viên thôi.” Diêu Khải Hiên tuy nói như vậy, nhưng ai cũng nhận ra cậu ta có chút miễn cưỡng.

“Vậy thì đúng rồi, tất cả chúng ta đều nghĩ vậy.” Triệu Nham nói.

“Khoan đã, em không hiểu lắm, vì sao phải chọn hạng mục thi đấu phụ là bơi tự do?” Xuyên Hải mới đến vẫn chưa hiểu được tình huống.

“Khải Hiên sư huynh bơi ngửa không thể phát huy tốt hơn được nữa, khó mà có bước đột phá, huấn luyện viên thấy anh ấy bơi tự do không tệ, cho nên bảo anh ấy rèn luyện trên hạng mục phụ gia tăng cơ hội vào đội tuyển chuyên nghiệp.” Tĩnh Thủy giải thích cho Xuyên Hải.

“Thì ra là vậy.” Xuyên Hải đã hiểu ra vấn đề, “Không sao đâu, Khải Hiên sư huynh, nếu là em có muốn chọn hạng mục phụ cũng không được.” Nói xong câu đó, cậu ta vẫn nhịn không được liếc nhìn Lưu Tư Dư một cái, ánh mắt còn mang theo một sự bi ai.

Mọi người ai cũng mang tâm sự trong lòng, vì thế bữa cơm này ăn cũng không vui vẻ gì, chỉ một lát đã tan rã.

Dư Đông và Triệu Nham cùng trở về đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp Tỉnh. Diêu Khải Hiên và bọn họ không tiện đường, cuối cùng chỉ còn lại Tĩnh Thủy, Nhan Hòa, Lưu Tư Dư và Xuyên Hải bốn người cùng đi.

Trên đường trở về, Tĩnh Thủy thấy Xuyên Hải mặt dài ra như cái bơm, giống như có khó chịu tích tụ trong lòng, nghẹn đến mức cậu ta không thở nổi, liền lo lắng dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu ta: “Xuyên Hải, cậu không sao chứ?”

Câu hỏi này giống như một cái bật lửa, Xuyên Hải lập tức bước nhanh lên chặn trước mặt Lưu Tư Dư, lạnh lùng hỏi: “Cậu và Dư Đông sư huynh là có quan hệ gì hả?”

- ----

Editor: chả có quan hệ gì cả, mụ ấy trơ trẽn si mê người ta thôi, người ta có thèm đâu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play