Cô đồng ý, ba người trở về khách sạn thu dọn đồ đạc xong, liền đến chỗ huấn luyện viên Hạ xin nghỉ, huấn luyện viên Hạ thấy tâm tình mọi người không tốt, vì thế cũng vẫy tay đồng ý cho đi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, xe cộ ầm ĩ gào thét chạy ngang qua chỗ họ, ngay cả đèn đường cũng có chút thương hại nhìn ba người trẻ này.
Bọn họ lang thang không có mục tiêu cứ đi tới phía trước, không biết nên đến chỗ nào, trong lúc vô tình lại đi vào một tiệm ăn, sau khi lùa lung tung đầy bụng mấy bát cơm chiên, lại tiếp tục đi lòng vòng, cho đến khi gặp một cửa hàng trò chơi thiếu nhi.
Dư Đông hào hứng chỉ vào tấm thẻ bài kia: “Chơi không?”
“Chơi!” Diêu Khải Hiên là người đầu tiên đồng ý.
Tĩnh Thủy trước giờ chưa từng tới những nơi như vậy, cho nên giống như mở cánh cửa vào một thế giới mới, chỗ nào cũng nhìn một lần thật kỹ. Các loại thiết bị chơi trò chơi vô cùng đầy đủ và phong phú, có máy ném bóng vào rổ, có máy đánh bóng nhảy, thậm chí còn có máy gắp búp bê.
Dư Đông đổi về một đống lớn đồng xu tròn dùng chơi trò chơi, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm máy ném bóng vào rổ: “Chúng ta thi đấu một chút xem?”
“Em là con gái, nhất định là không chơi lại các anh.” Tĩnh Thủy cảm thấy rất không công bằng.
“Bọn anh nhường em hai quả có được không?” Dư Đông nói điều kiện với cô.
“Thành giao.”
Ba người chọn một góc máy, sau khi bỏ đồng xu vào, một đống bóng rổ ào ào lăn xuống trước mắt bọn họ.
Màn hình bắt đầu đếm ngược, cho đến khi còn số trở về 0, thì cái rổ bắt đầu chuyển động trái phải, phối hợp với tiếng nhạc nền cổ vũ yo yo, khiến người ta toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Tĩnh Thủy cầm lấy một trái bóng, nhắm chuẩn phương hướng di động của cái rổ, tính toán đường bóng lệch về một bên, dốc hết sức lực toàn thân ném nó ra ngoài.
“Bang!” trái bóng được trực tiếp ném tới cái rổ, sau đó lực xoay chuyển 360 độ, chỉ một chút nữa thì bị lệch ra khỏi song sắt.
Dư Đông và Diêu Khải Hiên ở bên cạnh cười đến mức không dựng thẳng nổi eo.
Tĩnh Thủy nhanh chóng ném xong hai trái bóng của mình. Dư Đông bắt đầu phấn khởi tiến lên, ỷ vào ưu thế cao lớn của một cầu thủ nhà nghề, vừa ném là đã chính xác, còn Tĩnh Thủy, không phải là ném vào khung trắng thì chính là ném vào bảng, dường như không có lúc nào tiến bộ, cô càng ngày càng buồn bực, bởi vì cứ mỗi lần cô thất bại, thì tiếng cười của Dư Đông càng thêm không kiêng nể gì.
Sau khi kết thúc một vòng đấu, Dư Đông vẫn chưa hết hứng thú: “Chúng ta chơi thêm một vòng nữa đi?”
“Không chơi nữa hai người chơi đi.” Nhớ tới bài học thảm thiết vừa rồi, Tĩnh Thủy vội vàng cự tuyệt.
Có thể thấy được hai người chỉ là muốn trút nổi lòng, bọn họ như nổi điên trong từng cú ném, tiếng bóng va chạm với rổ sắt tạo thành một khúc nhạc tuyệt mỹ nhất.
Không biết qua bao nhiêu vòng đấu, Dư Đông và Diêu Khải Hiên không thể không dừng lại, ngồi trên ghế xoa cánh tay đau nhức.
“Tâm trạng đỡ hơn nhiều rồi.” Dư Đông cảm thấy khối đá cứng trong lòng cũng theo quả bóng ném bay ra ngoài.
“Anh Đông, anh đã làm rất tốt, không nên tự trách.” Tĩnh Thủy nói.
Dư Đông vừa mới giơ khóe miệng lên một chút lại kéo trở về, giúp Tĩnh Thủy sửa lại mái tóc đuôi ngựa, lời nói anh quý như một người lớn: “Thi đấu thể thao chính là như vậy, không có vừa phải chỉ có tốt nhất.”
Tĩnh Thủy tầm mắt bay ra xa, ngượng ngùng nói: “Em muốn chơi… gắp búp bê.”
“Xì...” Dư Đông không thèm cho cô mặt mũi bật cười, cho đến khi thấy Tĩnh Thủy trên mặt đỏ ửng thêm một chút thì mới dừng lại.
“Đừng để ý đến cậu ta, chúng ta đi thôi.” Diêu Khải Hiên nói.
Tĩnh Thủy chọn một trụ chứa đầy thú bông màu sắc sặc sỡ hoa hòe, cô điều khiển tay kẹp nằm ngang, chờ khi tay kẹp di động đến bên trên con thú bông, liền quyết đoán ấn nút hạ xuống. Tay kẹp xòe ra móng vuốt, vây chặt con thú bông bên trong. Tĩnh Thủy còn chưa kịp hoan hô, thì đã thấy con thú bông tuột ra khỏi kẹp rơi xuống dưới, khoảng cách so với ô cửa ra chỉ có một bước nhỏ.
“Loại máy móc tay kẹp này có lẽ đã bị người khác vặn lỏng, rất khó kẹp lên được.” Diêu Khải Hiên đối với chuyện này rất có nghiên cứu.
“Tớ không tin đâu, Tĩnh Thủy, anh kẹp một con cho em xem.” Dư Đông đẩy Diêu Khải Hiên ra, tự mình xông lên.
Không biết là Dư Đông hôm nay vận khí tốt đến cực điểm hay sao đó, sau khi thử hai lần thì quả thực gắp được một con, hắn đánh giá con thú bông một chút, đem nó dán lên kế bên mặt mình: “Giống anh không? Về sau nhìn thấy nó là có thể nhớ tới anh.”
“Cậu tỉnh lại đi.” Diêu Khải Hiên nhìn không vừa mắt, đẩy hắn một cái.
Tĩnh Thủy trong lòng tràn đầy vui mừng nhận lấy con thú bông, yêu thích không buông tay.
Dư Đông và Diêu Khải Hiên lại tiếp tục chơi quyền hoàng Super Mario, cho đến khi chơi hết một đống xu đổi được thì mới chịu ra về.
Hơi thở hỗn loạn của những gió lạnh và bụi đất ùa về phía bọn họ, vừa rít vừa khó chịu, Dư Đông theo bản năng kéo khóa kéo lên tầng phía trên, vỗ vỗ bả vai Diêu Khải Hiên bên cạnh: “Hứa với tớ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Giúp tớ chăm sóc tốt cho Tĩnh Thủy.”
“Tớ hứa.” Diêu Khải Hiên không hề do dự một giây nào, đôi mắt đen trong đêm tối sáng lấp lánh cho một cảm giác ấm áp vô cùng.
Dư Đông chú ý tới Tĩnh Thủy đi bên cạnh nãy giờ vẫn không nói câu nào, hắn nhéo nhéo mặt cô: “Sao vậy hả?”
“Không có gì… chỉ là cảm thấy em vừa mới tới, thì anh lại đi.”
“Dù sao bây giờ khoảng cách không xa, anh có thể thường xuyên tới gặp em, anh bảo đảm.” Dư Đông vươn ngón út ra trước mặt cô.
Tĩnh Thủy bị hắn chọc cười, đè ngón út hắn xuống: “Được, em tin anh.”
“Đúng rồi Khải Hiên, tớ vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi cậu.” Dư Đông chuyển đề tài.
“Vấn đề gì?”
“Tớ thấy cậu lúc huấn luyện, bơi tự do thành tích không tệ, không hề kém so với tớ, vì sao cậu lại không chọn hạng mục phụ là bơi tự do vậy?”
“Chuyện đó tính sau vậy, tớ muốn đột phá thành tích bơi ngửa trước đã.” Diêu Khải Hiên dường như không hề muốn tiếp tục đề tài này, nên hàm hồ cho qua chuyện.
Sau khi trở về khách sạn, huấn luyện viên Hạ đã chờ được một lúc lâu, khi nhìn thấy bóng ba người bọn họ liền bắt đầu tiến hành dạy dỗ, bọn họ bây giờ mới biết bạn thân mình đã chơi đến mức điên cuồng như thế nào, bây giờ đã sắp nửa đêm rồi. Huấn luyện viên Hạ mắng được một lúc lâu, nhưng vẫn không tiêu biến được sự tức giận, cho nên liền ra lệnh cưỡng chế không cho bọn họ ra ngoài nữa.
Một đêm không bình tĩnh cứ như vậy mà trôi qua, ngày hôm sau là lên xe lửa trở về, Lý Dĩnh gọi điện thoại tới, vừa bắt máy đã nghe thấy một hồi oán trách: “Ôi cái con nhóc này vì sao đi thi đấu mà lại không báo cho ba mẹ biết hả?”
Tĩnh Thủy nghĩ đến biểu hiện tay mơ của mình trong quá trình thi đấu, liền cảm thấy xấu hổ: “Thành tích của con không tốt cho nên không dám nói.”
“Ba mẹ đâu có chê bai con, không sao đâu, sau này có việc gì phải nhớ nói với mẹ.”
“Dạ.”
“Đúng rồi, con có muốn nói chuyện với ba mấy câu không?”
Tĩnh Thủy ngẩn người, dù rằng cô biết mình cũng không có gì để nói với ba, nhưng vẫn đồng ý.
Lý Dĩnh liền đem ống nghe chuyển tay đưa cho Trương Hạo Thiên.
“À, Tĩnh Thủy, là ba đây, kết quả thi đấu con không cần quá để trong lòng, gần đây có khỏe không? Có bị bệnh không?"
“Không có, mọi thứ đều rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, Tết này có về nhà không con?”
“Chắc là không về được, bởi vì… phải huấn luyện.” Tĩnh Thủy nói xong câu đó, trong lòng đột nhiên thấy vô cùng chua xót.
“À, vậy sao, không sao đâu, con cứ huấn luyện cho tốt, đến lúc đó ba và mẹ sẽ gửi quà ở nhà lên cho con.”
“Được, cảm ơn ba.” Tĩnh Thủy cắn môi, cố gắng để giọng của mình có vẻ bình tĩnh nhất.
“Con phải tự chăm sóc mình cho tốt, có gì khó khăn cứ nói với ba và mẹ.”
“Dạ.” Tĩnh Thủy Cảm thấy chỉ một giây nữa thôi là mình sẽ khóc ra.
Chỉ nói được vài câu, Trương Hạo Thiên lại đưa ống nghe về cho Lý Dĩnh, hai mẹ con nói thêm một lúc, rồi cũng vội vàng cúp máy.
Tĩnh Thủy ôm lấy điện thoại di động, phiền muộn nhìn Nhan Hòa: “Nhan Hòa, cậu có nhớ nhà không?"
Chuyện này không nói thì thôi, vừa nói ra thì Nhan Hòa lập tức nước mắt lưng tròng, gật đầu.
Nhưng mà không có cách nào khác, bởi vì lần này thi đấu thành tích không tốt, cho nên cả đội chỉ được nghỉ hai ngày là lễ Trừ tịch và Tân niên mùng 1 Tết., căn bản là không kịp về nhà.
“Đúng rồi Tư Dư, cậu có nhớ nhà không?” Tĩnh Thủy lại hỏi.
“Nhớ nhà? Tớ không có.” Lưu Tư Dư nhìn Nhan Hòa khóc đến cả người đầy nước mắt, bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhan Hòa không hề bị cô ta ảnh hưởng một chút nào, vẫn tiếp tục khóc thút tha thút thít, Tĩnh Thủy đành phải không ngừng vỗ lưng trấn an cô ấy.
Đoàn tàu chở một đám trẻ con nhớ nhà đi về một nơi rất xa.
Lúc về tới trường học thì đã đến giai đoạn ôn tập cuối kỳ, ba cô bé đi tìm giáo viên học bù, luống cuống tay chân ôn tập các nội dung thi, miễn cưỡng cũng đối phó được kỳ thi lần này.
Tiếp theo đó chính là huấn luyện liên miên, mọi người khổ không nói nổi. Cho dù là trong 2 ngày được nghỉ ngơi kia thì cũng có rất nhiều người tình nguyện nằm trong ký túc xá ngủ bù chứ không muốn đi ra ngoài. Buổi tối mọi người lại cùng nhau dùng bữa cơm, coi như là tống tiễn một năm qua đi.
Vừa qua năm mới, thì thông báo gọi vào đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp của Dư Đông và Triệu Nham được gửi tới, do đó bọn họ phải lập tức đến đội tuyển chuyên nghiệp Tỉnh tập trung. Ngày hai người đi trong đội đều có chút luyến tiếc, những người ngày thường vẫn cùng Dư Đông, Triệu Nham thân thiết như anh em, bây giờ đều đang ôm chầm lấy nhau, hứa với nhau rằng sẽ gặp lại ở đội tuyển Tỉnh.
Diêu Khải Hiên chỉ tùy tiện phất tay chào tạm biệt bọn họ, tuy rằng ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng sự hâm mộ từ trong đáy mắt đã bán đứng cậu ta.
Tĩnh Thủy từ lúc 7 tuổi đã vô cùng bình tĩnh tự nhiên, sau khi nói vài câu từ biệt với Dư Đông, liền lập tức trở về chuẩn bị huấn luyện. Dư Đông lên đường nhưng vẫn không yên tâm cứ ngoái đầu lại nhìn mấy lần, lần nào cũng đều đối diện với ánh mắt trong trẻo và thư thái của Tĩnh Thủy, giống như cô đang nói: “Không cần lo lắng, anh Dư Đông, rất nhanh thôi em cũng sẽ đến chỗ anh."
Sau khi hai người đi rồi, Tĩnh Thủy đánh hơi thấy được một sự biến hóa vi diệu ở Lưu Tư Dư, cô ta đột nhiên sơn móng tay tô son và còn cảm thấy có hứng thú đối với các loại trang sức, vì không để huấn luyện viên phát hiện, ngày thường cô ta đều sơn móng tay loại trong suốt, chỉ có cuối tuần mới đổi lại thành màu sắc rực rỡ, hơn nữa còn rất nhanh thì sẽ bay màu.
Trong lúc Lưu Tư Dư đang giơ tay múa chân thử xem cái vòng cổ nào là đẹp hơn thì Tĩnh Thủy nhịn không được có lòng tốt khuyên nhủ cô ta: "Huấn luyện viên Hạ đã nói bây giờ chúng ta tốt nhất không nên trang điểm, việc này sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của chúng ta.”
“Liên quan gì đến cậu.” Lưu Tư Dư hằn hộc đáp, nhưng sau đó cô ta dừng động tác trên tay lại, ánh mắt chặt chẽ soi mói nhìn Tĩnh Thủy, giống như muốn đem tất cả ngóc ngách của cô lôi ra ngoài sáng: “Cậu nói thật cho tớ biết đi, cậu có thích Dư Đông sư huynh không?”
- -------
Editor: Bà Dư này rảnh ghê, bả làm như Dư Đông là của bả ý...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT