Tôi không ngờ ba mẹ của Cố Định lại trẻ đến vậy. Họ đang gọi video call từ nước ngoài về.

Nhìn vết đỏ lốm đốm trên người tôi, hai vị phụ huynh vô cùng lo lắng.

"Cố Đình, con chăm sóc vợ kiểu gì vậy hả? Lần đầu con bé ra khỏi quan tài mà con lại không đi đón?" Người đang nói là ba của Cố Đình.

À, giờ cũng là ba tôi nữa.

Ông nói chuyện nghe sặc mùi lưu manh Đông Bắc, một chút khí chất tổng tài bá đạo cũng không có.

Mẹ Cố ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, rõ ràng không có ý định thiên vị con trai nhà mình.

Chờ ba Cố mắng Cố Đình đến máu chó đầy đầu xong, bà mới cười nói với tôi: "Tiêu Tiêu đừng sợ! Ba mẹ lập tức bay về nước xử lý chuyện này."

Sau đó điện thoại cúp máy, căn phòng chìm vào im lặng.

Tôi nhìn Cố Đình, Cố Đình nhìn tôi.

Diệp Thiển Thiển cuối cùng cũng nhận ra trong căn phòng này, chỉ có duy nhất mình cô ta là người sống.

Cô ta vô cùng sợ hãi, run rẩy thu mình vào một góc, ước gì mình vô hình.

Nhưng cô ta đã nghe được nhiều chuyện như vậy, thả cô ta đi là chuyện không thể nào.

Cố Đình sai người đưa Diệp Thiển Thiển đi.

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Mặc dù tôi chấp nhận thân phận hiện tại của mình nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể tha thứ cho việc tái hôn của Cố Đình.

Tôi nghiêng đầu hỏi hắn: "Tại sao tôi chết còn chưa đến bảy ngày, anh đã muốn cưới Diệp Thiển Thiển?"

Hắn liếc nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói: "Cô ta là tế phẩm cho nữ chủ nhân của nhà họ Cố."

Tế phẩm?

Tôi sợ đến mức không dám nói tiếp. Không lẽ tôi còn phải biểu diễn một màn nuốt người sống?

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Không thể không thừa nhận người có tiền thích làm gì thì làm.

Mấy tiếng trước, ba mẹ Cố còn gọi điện thoại từ nước ngoài cho bọn tôi. Mấy tiếng sau, họ đã trở về bằng máy bay riêng.

Tôi và Cố Đình ngoan ngoãn chờ đợi.

Mẹ Cố vừa xuống máy bay liền chạy về phía tôi: "Tiêu Tiêu, con dâu của mẹ!"

Sau cái ôm nồng nhiệt là chiếc nhẫn đính kim cương to như trứng bồ câu cùng dây chuyền đầy đá quý.

Mẹ Cố không chỉ tràn ngập hơi thở thanh xuân mà còn tràn đầy khí chất đại gia.

Bà quan sát đốm đỏ trên tay tôi sau đó quay sang nhìn Cố Đình: "Con mau đi mua một mảnh đất tốt, cho Tiêu Tiêu hạ thổ lần nữa, ngủ vài ngày xem sao."

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, mình sở hữu một phần mộ rộng bằng sân bóng đá.

Tốc độ làm việc của Cố Đình rất nhanh.

Hắn chọn một nghĩa trang ở gần ngoại ô.

Có ao nước, khu vườn nhỏ, cùng ngôi mộ được xây dựng theo kiểu một căn phòng nhỏ.

Mẹ Cố chỉ vào chiếc quan tài đen tuyền, vừa nhìn đã biết hết sức đắt tiền.

"Tiêu Tiêu, con thấy thế nào?"

Tôi ngoại trừ gật đầu, còn có thể nói gì đây.

Đến cả nhà ở của nhà họ Đổng cũng không xa hoa đến mức này.

Chỉ là sau khi tôi nằm vào quan tài, mẹ Cố chỉ vào Cố Đình: "Con trai, con cũng vô luôn đi."

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Quan tài rất lớn, hai người nằm cũng không thành vấn đề.

Nhưng đây không phải lý do để tôi và Cố Đình chung quan tài chung gối.

Tôi muốn từ chối nhưng những gì mẹ Cố nói sau đó khiến tôi do dự.

"Thật ra ba mẹ cũng không chắc cách này có hiệu quả hay không, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, con sẽ bị thối rữa."

Nghĩ đến cảnh tôi chạy loanh quanh trong thân thể bị phân hủy, tôi có chút buồn nôn mà cau mày.

Mẹ Cố vừa nhìn đã biết tôi bị ghê tởm, dịu dàng nói: "Bởi vậy để Cố Đình vào bảo vệ cho con nha. Nếu có vấn đề gì, nó còn có thể giúp một tay."

Tôi lờ mờ hiểu ý của mẹ Cố.

Tôi bây giờ là một quả chuối chín được phân nửa, còn Cố Đình là một quả táo. Đặt chúng tôi chung một chỗ, đậy nắp lại, nói không chừng tôi sẽ hoàn toàn thi hóa.

Logic có thể nói là khá kỳ quái nhưng đến cả chuyện tôi đội mồ sống dậy còn xảy ra được thì không có lý do gì để khinh bỉ ý tưởng này cả.

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Tôi và Cố Đình nằm vào quan tài đôi, bốn mắt nhìn nhau.

Ba Cố phụ trách đóng nắp quan tài, còn mẹ Cố thì lấp đất.

Mọi chuyện xong xuôi, mẹ Cố chụp một tấm hình, gửi vào điện thoại của tôi.

Mẹ Cố: "Tiêu Tiêu, con coi nấm mộ mẹ đắp cho con với Cố Đình nè!"

Hình chụp từ trên xuống, đất mộ được đắp thành hình trái tim, xung quanh còn bày rất nhiều vòng hoa.

Trông rất có cảm giác nghi thức nhưng tôi vẫn cảm thấy thừa thãi sao sao.

Tôi xem một hồi lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Mẹ Cố: "Tiêu Tiêu, con thấy có đẹp không?"

Tôi chần chừ một hồi, cuối cùng gõ hai chữ: "Đẹp lắm."

Mẹ Cố: "Không quấy rầy con với thằng nhóc thúi kia ngủ nữa. Mẹ về trước nha. Âm hiểm.jpg"

Tôi cứ cảm thấy cái emo kia của mẹ Cố có ý nghĩ sâu xa thế nào ấy.

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

Tôi cùng Cố Đình nằm trong quan tài 14 ngày.

Tôi không biết khi nào mới có thể ra ngoài nhưng dùng di động chiếu sáng, phát hiện các vết đốm trên tay đã biến mất.

Chứng minh biện pháp chôn người này vẫn có hiệu quả.

Ngửi thấy mùi hương đặc trưng của người đàn ông nằm bên cạnh, tôi nhịn không được hỏi Cố Đình: "Chủ tịch Cố, ba mẹ sinh anh ra kiểu gì vậy?"

Không gian trong quan tài không quá rộng, Cố Đình xoay người nhìn tôi.

"Tại sao đã gọi ba mẹ rồi mà anh vẫn là 'chủ tịch Cố'?"

Tôi há hốc miệng, phát hiện mình không cách nào phản bác được.

Chẳng lẽ thật sự phải gọi hai chữ kia sao?

Trong bóng tối, tôi ngập ngừng thật lâu, cuối cùng lấy hết can đảm.

"Ông..."

"Gọi tên anh khó đến vậy sao?"

... Cố Định chặn ngang lời tôi.

Nơi này chỉ có hai chúng tôi, tất nhiên nghe được hết sức rõ ràng.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười trầm thấp không đè nén được của người đàn ông.

Chắc chắn Cố Đình nghe thấy rồi!

Nhục như cá nục!

(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)(✿◠‿◠)(◡‿◡✿)

"Gọi ông xã cũng không sai, dù sao cưới cũng cưới rồi, ngủ cũng ngủ rồi."

Tôi liếc Cố Đình một cái, quả quyết im lặng.

Có những lời giống như kho báu, chỉ nên chôn chứ không nên nói. Câu kia của Cố Đình chính là loại này. Cả câu 'ông xã' chưa thốt thành lời đã chết yểu của tôi cũng vậy.

Hắn đoán được tâm tình của tôi không tốt nên tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Gia tộc anh sinh con cũng giống như nhân loại bình thường thôi."

"Ồ." Tôi hờ hững đáp.

Bầu không khí có phần xấu hổ, nhưng rất nhanh chúng tôi nghe thấy tiếng xẻng đào đất phía trên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play