Tôi kết hôn với tổng tài, còn chưa kịp động phòng thì đã bị "ánh trăng sáng" của hắn hại chết.
Hôn lễ bị hủy.
Ba ôm xác tôi đến nhà họ Cố khóc ròng thê lương. Linh hồn tôi bay lơ lửng phía trên quan sát từ đầu đến cuối.
"Cố tổng, con gái tôi chết ngay tại nhà họ Cố, cậu nhất định phải trả lại công bằng cho nó!"
"Chính là cô ta! Chính cô ta đã giết Tiêu Tiêu." Ba tôi chỉ vào Diệp Thiển Thiển mà gào thét.
Diệp Thiển Thiển vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng đứng sau lưng Cố Đình, nhìn thi thể của tôi, trong mắt hiện lên vẻ đắc thắng.
"Ai dám đụng đến Thiển Thiển, chính là chống đối lại tập đoàn Cố thị."
Giọng Cố Đình lạnh băng nhưng lòng tôi càng lạnh hơn.
Nói trắng ra, hắn chính là nghiêng hẳn về phía Diệp Thiển Thiển.
Nghe nói Diệp Thiển Thiển là ánh trăng sáng trong lòng hắn, ai cũng không thể động đến.
Bể nước mênh mông, hắn chỉ lấy một gầu.
Tôi nhắm mắt lại chính là tử vong.
Hắn nhắm mắt lại chính là tổng tài bá đạo muốn mù quáng sủng ái ánh trăng sáng.
Cưới tôi hẳn chỉ là một trò chơi thôi.
Ba tôi biết không thể đoạt được lợi ích gì từ chỗ Cố Đình, chỉ đành bỏ cuộc.
Dù sao ông vẫn còn mấy đứa con gái, đều đang xếp hàng chờ gả vào hào môn, thiếu tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì to tát.
Ba không thương, mẹ không còn.
Người vợ quá cố là tôi đây nên nhân lúc còn sớm mà thoái vị, được kéo đi chôn cất ngay trong đêm.
(◡‿◡✿) (✿◠‿◠)(◡‿◡✿) (✿◠‿◠)
Tôi chán nản lơ lửng giữa không trung, nhìn gã Cố Đình đẹp trai lắm tiền, hận không thể cắn hắn ta mấy cái.
Vì lẽ gì mà tôi thì phải chết, còn Diệp Thiển Thiển thì được hắn che chở trong vòng tay. Tổng tài bá đạo thật có thể muốn làm gì thì làm sao?
Sự thật chứng minh rằng tổng tài bá đạo thật có thể muốn làm gì thì làm.
Cố Đình cho nhà họ Đổng 10 triệu tệ, ba tôi cuối cùng cũng chịu ngưng đến nhà họ Cố gây sự.
Ông còn nói tôi chết rồi, trong nhà còn có mấy người chị em tuổi tác tương đương, nếu Cố Đình cần thì có thể tiếp tục làm thông gia với nhà họ Đổng.
Tôi tức đến sôi máu, liều mạng dùng nắm tay nửa trong suốt đấm lên người Cố Đình.
Đồ cặn bã, không có tính người.
Hắn vốn đang nhìn về phía trước, đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc đụng vào linh hồn tôi.
Môi hắn chạm vào môi tôi. Tôi đỏ bừng mặt quỷ, vội tránh xa hắn ta ra.
Lúc lấy lại tinh thần mới cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ.
Một người một quỷ, hôn cũng có cảm giác gì đâu.
Thẹn thùng gì chứ...
(◡‿◡✿) (✿◠‿◠)(◡‿◡✿) (✿◠‿◠)
Xác tôi được đưa tới nghĩa trang.
Mục sư nói cô dâu mới chết oán khí quá nặng, nên hỏa táng theo quy định của pháp luật.
Tôi vừa nghe xong, vội lượn lờ trên không, hét lớn với mục sư: "Tôi muốn được toàn thây! Hỏa táng xấu xí lắm!"
Tôi nói xong mới phát hiện Cố Đình đang nhìn chằm chằm vào thi thể của tôi, như thể hắn nghe thấy tôi đang gào thét vậy.
Hắn chậm rãi bước đến gần thi thể của tôi, hôn lên trán tôi một cách đầy thành kính.
Giống như vị sứ giả xót thương cho loài người trong Kinh Thánh.
Hôn xong, hắn nhìn về phía mục sư.
"Để cô ấy toàn thây. Quan tài tôi cũng đặt xong rồi, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ."
Lần đầu tiên tôi cảm thấy thiết lập nhân vật tổng tài bá đạo nói một không này cũng có chỗ làm người khác yêu thích.
Tất nhiên nếu người chết không phải là tôi thì tôi sẽ thích hơn nữa.
(◡‿◡✿) (✿◠‿◠)(◡‿◡✿) (✿◠‿◠)
Sau khi chết, linh hồn tôi vẫn luôn ngồi bên nấm mộ.
Thi thể cũng được chôn cất hết sức nở mày nở mặt.
Đến tận 7 ngày sau, Quân Thất Thất – bạn thân nhất của tôi chạy đến trước mộ, khóc lóc kể lể Cố Đình sắp kết hôn.
"Tiêu Tiêu, con nhỏ kia chỗ nào cũng hơn bà. Đám cưới của bà 8 chiếc BMW đưa rước, nó có tận 28 chiếc. Bà mang theo 5 hộp vàng, nó mang những 10 hộp,..."
"Bà chết còn chưa được 7 ngày, thằng cặn bã Cố Đình kia đã đòi cưới Diệp Thiển Thiển làm vợ. Tiêu Tiêu ơi, bà chết oan chết uổng quá mà!"
Nghe đến đây, nắp quan tài cũng không kìm giữ tôi được nữa.
Chỉ cảm nhận được một lực hút kéo linh hồn tôi trở về thân thể của mình.
Tôi mở bừng, đá văng nắp quan tài, muốn trèo lên khỏi huyệt mộ, quát: "Bà nói lại lần nữa! Cố Đình muốn cưới ai?!"
Quân Thất Thất bị dọa đến cứng đờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Má ơi, Đổng Tiêu, bà xác chết vùng dậy rồi!"
Nghe Quân Thất Thất nhắc nhở, tôi mới sực nhớ mình đã chết rồi, nhìn nắp quan tài bị tôi đá bay, còn có phần mộ giờ đã tan hoang đổ nát.
Tôi ngồi trong quan tài đen nhánh, chớp chớp mắt, cuối cùng đưa tay chạm vào cánh tay mình.
Rất lạnh, không hề có chút độ ấm, không hề giống cơ thể người sống một chút nào.
Tôi chết rồi nhưng dường như chưa chết hẳn.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Bây giờ tôi đã có thể cử động, làm gì có chuyện để yên cho cặp nam nữ chó má kia được.
Tôi quyết định tặng cho bọn họ một món quà thật lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT