Trong nháy mắt mà đã gần 1 tháng sau khai giảng, kỳ nghỉ dài hạn vào Quốc Khánh tháng 10 cũng sắp đến.
Chủ nhiệm lớp Mạnh Đức vừa phổ biến thông tin xong, học sinh phía dưới bắt đầu ồn ào, đều là bàn bạc xem nên đi chơi ở đâu vào dịp Quốc khánh này.
Mạnh Đức dùng tay mạnh mẽ đập xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc, “Thay vì nghĩ nên đi đâu chơi thì sao các anh chị không nghĩ lần này nên kiểm tra được mấy điểm.”
Mọi người lập tức im bặt.
Mỗi tháng đều có một lần kiểm tra, đây đã là truyền thống của trường Trung học Phổ thông số 1 này rồi.
Đúng lúc kì kiểm tra này lại diễn ra trước lúc nghỉ lễ.
…
Ngày kiểm tra đầu tiên, tiết đầu của buổi sáng là Ngữ văn, buổi chiều là Toán học.
Chỗ ngồi của trường thi được sắp xếp theo thành tích cuối kì.
Lộ Dĩ Nịnh là học sinh mới chuyển đến, không có thành tích nên được sắp xếp ngồi chỗ cuối cùng của lớp Tự nhiên.
Buổi chiều lúc đang kiểm tra được một nửa thời gian, Mạnh Đức đi vào phòng học, sau đó chỉ chỉ vào bài thi với giám thị.
Giám thị gật đầu, rồi đi xuống bục giảng, để cho ông lên.
Mạn Đức đứng trên bục giảng, sau khi ho nhẹ một tiếng, ông mở miệng: “Các bạn học, các em xem bài thi trong tay mình, lật đến trang 4, nhìn câu hỏi cuối cùng, cũng chính là câu 22.”
“Chúng ta sửa chỗ này một chút, Biết rằng tổng khoảng cách giữa điểm P di động với hai điểm A (-1, 0) và B (1, 0) trên mặt phẳng bằng , sửa lại thành, .”
“Tôi nhắc lại, đổi 2 thành .”
Sau khi Mạnh Đức nói xong thì rời phòng học.
Lộ Dĩ Nịnh ngồi ngồi bên cửa sổ ở hàng cuối cùng của tổ 1, cô lấy bút đen viết thêm một số 2 vào trước.
Ngồi bên bàn cạnh cô là một bạn học nam, cô nghe thấy cậu ta đang lén chửi thề: “Mẹ nó, sửa đề sao tôi cũng không hiểu.”
Lộ Dĩ Nịnh nhìn tờ đề trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhăn lại,
Cô muốn nói là, cô cũng thế.
…
Bài kiểm tra cuối cùng là tiếng Anh cũng xong, mọi người sôi nổi trở lại phòng học, chờ chủ nhiệm lớp đến.
Có bạn học thảo luận đáp án của bài kiểm tra vừa rồi, có bạn học thì thảo luận về kì nghỉ.
Vừa mới kiểm tra xong, Trác Khởi đã bắt đầu nổi sóng.
Cậu cầm điện thoại lướt Douyin, vừa lướt, trên gương mặt cậu y chang như meme “Ông lão lướt điện thoại trên tàu điện ngầm”.
Cậu vỗ vai Đan Ý ở phía trước, không ngại mà hỏi thăm để học hỏi: “Nè, mình thấy trên Douyin có nhiều người con trai theo trend ‘Nanami’, rốt cuộc là gì vậy?”
Đan Ý nghe xong liền quay đầu lại, tốt bụng khai sáng cho cậu, “Là tên nữ chính trong anime bên Nhật Bản á.”
Trác Khởi vẫn mơ hồ, “Thì sao? Có cái gì đặc biệt?”
Nhắc tới đây, mắt Đan Ý loé sáng lên hai ngôi sao: “Quan tọng là do nam chính kia kìa, vô cùng đẹp trai, giọng cũng hay, vừa dịu dàng vừa quyến rũ, thích chết.”
“Bây giờ đang có một câu trending là: Tồn tại là để tranh chồng yêu với Nanami.”
Trác Khởi: “…”
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Đan Ý mê trai đến thế này.
Đan Ý nhìn mặt cậu đang mơ hồ thì cảm thấy giữa cô và thẳng nam thì chẳng có gì để nói cả.
Cô ấy vỗ vai Lộ Dĩ Nịnh, “Chanh nhỏ, cậu có xem anime đó chưa?”
Lộ Dĩ Nịnh gật đầu, lúc trước cô bị chị họ An Đình rủ xem, thức khuya liên tục mấy ngày mới cày xong.
Bởi vì đơn giản là không dứt ra được.
Gương mặt trắng nõn nghiêm túc, nghiêm trang trả lời: “Tomoe, rất đẹp trai.”
Đan Ý bất ngờ vui sướng, giơ một bàn tay ra với cô, “Tri kỉ!”
Lộ Dĩ Nịnh đưa tay bắt lấy tay cô ấy, gương mặt thẹn thùng.
Trác Khởi nhìn hai người, thế giới này làm sao vậy?
Nàng tiên nhỏ Lộ Dĩ Nịnh không vướng bụi trần cũng thích sao?
Cậu không phục, “Này thì có gì, Lâm Thần của tôi còn đỉnh hơn Tomoe gì đó nữa!”
Vì thế Trác Khởi lớn gan vỗ bả vai bạn cùng bàn, “Lâm Thần đừng ngủ nữa, thời điểm để ông chứng minh bản lĩnh của mình đến rồi!”
Trình Tinh Lâm đang ngủ mơ mơ màng màng, bị tiếng nói lớn giọng của cậu làm cho đau tai.
Anh chụp lấy tay cậu, “Cút.”
Trác Khởi: “Ui cha, ông mau nói một câu ‘Nanami’ đi. Nói xong cho ngủ tiếp.”
“Na em gái ông.” Giọng nói thiếu niên rõ bực bội.
“…”
Trác Khởi không chịu buông ta, “Không phải cái này, là Nanami.”
Cậu dùng tiếng Nhật để nói rõ cái tên kia.
Sau đó lại lo lắng nói: “Tôi cũng không ngờ là Chanh nhỏ thích cái này đấy…”
Trình Tinh Lâm nghe vậy thì đầu óc mới tỉnh táo chút, chỉ nghe được mấy chữ mấu chốt.
Anh thong thả ngẩng đầu dậy, mày hơi nhíu, đôi mắt híp mở, nhìn Lộ Dĩ Nịnh ở phía trước: “Cậu thích ‘Nanami’?”
Lúc anh nói vừa đúng lúc chuông vào học vang lên, lớp học đang ồn ào bỗng im lặng.
Tiếng chuông vừa lúc dừng lại lúc anh nói xong 3 chữ kia.
Các bạn học trong lớp đều nghe rõ ba chữ “Nanami”.
Nữ sinh trong lớp kích động.
“Aaaaaaa, tôi thế mà được nghe thấy Trình Tinh Lâm nói Nanami nè.”
“Quá tuyệt, tôi thích giọng trầm lắng.”
“Có ai ghi âm lại không.”
“Lặp lại đi được không, tôi muốn đặt làm tiếng chuông báo thức!”
“Tomoe phiên bản thực!”
Lúc này chủ nhiệm lớp Mạnh Đức đi đến, theo sau là một đại biểu Toán học với một xấp bài thi lớn trên tay.
Ông vỗ cửa, giọng nói to như tiếng chuông xuyên thấu vào phòng học, “Ồn gì đấy, không nghe thấy tiếng chuông vang sao, tôi ở dưới lầu mà cũng nghe thấy tiếng mấy anh chị đấy.”
Lộ Dĩ Nịnh xoay người lại, ánh mắt dần hoàn hồn.
Nhưng trong đầu cô vẫn là giọng nói của thiếu niên lúc nãy.
Vốn giọng anh đã trầm thấp dễ nghe rồi, lúc nói “Nanami” lại hơi tăng ngữ điệu, giàu cảm xúc, còn có vài phần nghi hoặc, âm cuối mập mờ.
Mập mờ đến mức làm gương mặt cô nóng lên.
…
Mạnh Đức đang đứng trên bục giảng, hôm nay ông mặc một chiếc áo phông kẻ sọc đen trắng.
Trác Khởi viết trên một quyển vở nhỏ, ‘sọc đen trắng’.
Cậu nhìn mấy dòng chữ phía trước là ‘sọc xanh trắng’, ‘sọc trắng hồng’, ‘sọc xám trắng’, ‘sọc đen hồng’, ‘sọc xanh đen’,…
Cũng không biết lão Mạnh có bao nhiêu quần áo kẻ sọc mà nhiều như vậy.
Dù sao thì giáo viên tiếng Anh vẫn đẹp nhất, không có ngày nào giống như ngày nào.
Nhưng Mạnh Đức đứng trên bục không hiểu tâm tư lúc này của cậu.
“Kiểm tra xong rồi làm loạn đúng không, để tôi xem các anh chị kiểm tra tốt đến đâu!”
Các bạn học trong lớp liền câm như gà con.
Đôi tay ông chống nạnh, chỉ vào đại biểu Toán học, “Đại biểu phát bài đi.”
“Các bạn đại biểu khác bây giờ xuống văn phòng lấy bài thi.”
Học sinh phía dưới vừa nghe lời này, vốn định làm quỷ khóc sói gào, nhưng thấy gương mặt đen sì của chủ nhiệm thì không dám nói lời nào.
Vài đại biểu đứng lên, đi ra phòng học dưới ánh mắt của mọi người.
Một lát sau, mỗi người đều trở về với một chồng bài thi ôm trên tay.
Mạnh Đức nhìn dám học sinh phía dưới, bắt đầu tẩy não cho bọn họ, “Thật ra không có gì gọi là ‘kì nghỉ’ hết, vẫn là học bài nhưng đổi nơi học thôi.”
Trác Khởi nhìn từng bài thi rơi xuống trước mặt, vẻ mặt dần cứng đờ.
Cậu đếm đếm, ba tờ Toán học, hai tờ tiếng Anh với Ngữ văn, Hoá, Lí cũng hai tờ, tổng cộng là mười ba tờ.
Những mười một tờ!!!
Bọn họ chỉ là nghỉ bảy ngày thôi mà, có phải nghỉ hè đâu, mà ngay cả bài tập hè cũng không nhiều như vậy.
Mạnh Đức lại nói vài điều lưu ý trong kì nghỉ, nói hoài đến lúc tiếng chuông tan học vang lên.
“Được rồi, chúc các em nghỉ lễ vui vẻ.”
Bọn học sinh bắt đầu ủ rũ, khổ sở nói không nên lời, “Cảm ơn thầy.”
…
Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm
Không hiểu nên hỏi chút, Nanami là cái gì?