Trong lớp 11-5 có ai, người đầu tiên Trác Khởi nghĩ đến là Cố Dĩ Trăn.
Quả nhiên một lát sau Cố Dĩ Trăn đi ra thật.
Sau đó, sau đó hai người thấy cô kéo tay Cố Dĩ Trăn, đặt một phần bữa sáng lên trên tay cậu.
Cốt truyện phần sau phát triển như thế nào họ cũng không biết nữa.
Vì sau khi Trình Tinh Lâm thấy vậy thì lạnh mặt bỏ đi mất rồi.
Vậy nên Trác Khởi rất tò mò, cũng không thể nào nghĩ ra được, tiểu tiên nữ mà cậu thấy thuần khiết trong trắng, thế mà bắt cá hai tay, còn trắng trợn như thế nữa?
Không phải là ở bên Đường Tinh Chu à, buổi sáng còn đi học cùng nhau cơ mà.
Giây tiếp theo lại đến lớp 11-5 đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn.
Trong nháy mắt liền cảm thấy trên đầu Đường Tinh Chu như đang oxi hoá mạnh axit hidrocloric vậy.
Màu xanh.
Trác Khởi nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô, lại thấy câu hỏi của mình lúc nãy không tốt lắm, dù gì thì đây cũng là việc riêng của người ta mà.
Cậu xua tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, “À, thật ra cậu không nói cũng không sao…”
Lộ Dĩ Nịnh non nớt nói ra hai chữ: “Em trai.”
Trác Khởi: “???”
Cậu trợn hai mắt, chớp chớp không hiểu.
Sao đột nhiên lại gọi cậu là em trai?
Lộ Dĩ Nịnh lại nói, lần này thêm chủ ngữ: “Em ấy là em trai mình.”
Không chỉ Trác Khởi, ngay cả Trình Tinh Lâm lẫn Đan Ý nghe thấy cũng ngẩn người.
Đan Ý ngồi ở bên cạnh cô phản ứng lại, hỏi theo bản năng: “Ruột thịt hả?”
Lộ Dĩ Nịnh gật đầu.
Trác Khởi cảm thấy có gì đó sai sai, lại hỏi: “Vậy sao hai người lại khác họ?”
Lộ Dĩ Nịnh giải thích: “Mình theo họ mẹ, còn em ấy theo họ ba.”
Cô nhìn ánh mắt đánh giá của cậu, trên mặt là sự khó hiểu, “Tụi mình… không giống nhau hả?”
Trác Khởi lắc đầu theo bản năng, não của cậu cũng rung lắc theo.
Đan Ý nhớ lại gương mặt của Cố Dĩ Trăn, nói thật lòng, “Thật ra thì cũng giống.”
Chỉ là tính cách của hai người quá khác nhau, hơn nữa cảm giác cũng khác hẳn.
Vẻ ngoài của Cố Dĩ Trăn có vẻ hung dữ, kiểu lạnh nhạt, thờ ơ.
Còn Lộ Dĩ Nịnh là kiểu ít nói, hướng nội.
Nhưng nhìn kỹ thì gương mặt họ vẫn có vài phần giống.
Đặc biệt là lúc không cười, đều lạnh lùng, cảm giác xa cách.
Hơn nữa hai người còn có một điểm vô cùng giống nhau, là ít nói.
Trác Khởi lại hỏi, ngữ điệu cũng cao hơn, “Vậy về sau, nếu có ai ở bên cậu thì Cố Dĩ Trăn phải ngoan ngoãn gọi là anh rể đúng không?”
Nghĩ đến đó thôi là đã thấy hào hứng rồi.
Đan Ý nhìn về Trình Tinh Lâm ngồi phía sau.
Cô ấy liền hiểu ý của Trác Khởi, nói phụ hoạ: “Đúng vậy.”
Trác Khởi thừa cơ hội mà định hỏi nốt: “Ầy, vậy cậu với Đường…”
Chưa kịp nói xong thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Lộ Dĩ Nịnh xoay người lại, đưa lưng về phía bọn họ.
…
Tan học tiết tự học buổi tối.
Trác Khởi với Trình Tinh Lâm mới ra khỏi cổng trường thì liền thấy Lộ Dĩ Nịnh, với cả Đường Tinh Chu bên cạnh cô.
Hai người họ đứng trước quầy bán khoai lang, một ông cụ đưa túi khoai cho Đường Tinh Chu.
Giọng nói nhàn nhạt của Đường Tinh Chu truyền đến: “Mua thêm một phần nữa đi, em đem về cho A Trăn ăn.”
Giọng nói mềm ấm của nữ sinh vang lên: “Vâng.”
Trong lòng Trác Khởi rối như tơ vò.
Xem kìa, Đường Tinh Chu cũng đã thu mua em vợ cả rồi.
Trình Tinh Lâm không nói gì, chỉ vỗ vai cậu, đi ngược hướng lại.
Trác Khởi nhanh chóng đuổi kịp, xác định phía sau không có ai cậu mới chần chừ mở miệng: “Lâm Thần, ông cũng thấy…”
Trình Tinh Lâm: “Tôi không mù.”
Trác Khởi: “Vậy ông, định từ bỏ à?”
Trình Tinh Lâm nghiêng đầu nhìn cậu, “Chẳng lẽ tôi làm kẻ thứ ba? Tôi không bỉ ổi đến mức thế.”
Trác Khởi: “Nhưng không phải là ông cũng thích à?”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, cho một đáp án rất mơ hồ: “Không biết.”
Dường như anh đang tự nói cho chính mình nghe: “Chắc đó chỉ là bản năng bảo vệ của người đàn ông trỗi dậy quấy phá mà thôi.”
Chỉ là cảm thấy đôi mắt xinh đẹp kia của cô, không nên yên tĩnh, lặng câm đến vậy.
Đã có người làm nó sáng lên thì tốt quá rồi.
Nhưng người kia không phải anh.
Thế nên, nhân lúc chưa có gì chớm nở thì phải nhanh chóng cắt đứt ra thôi.
Trình Tinh Lâm anh từ trước đến nay, cầm được thì cũng buông được.
…
Ngày hôm sau vẫn là Lộ Dĩ Nịnh đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn.
Vì lúc sáng sớm cô vừa rửa mặt xong, định xuống lầu ăn sáng thì phát hiện hôm nay Cố Dĩ Trăn vẫn không có nhà.
Mà dì Chu đã sớm gói ghém xong bữa sáng cho cậu rồi.
Bà cười tủm tỉm nhìn Lộ Dĩ Nịnh, không cần nói cũng biết.
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh đến lớp 11-5, thì thấy Cố Dĩ Trăn đã đứng ở cửa lớp chờ cô.
Thiếu niên vẫn đứng cái tư thế như hôm qua, khuôn mặt vẫn lạnh như cũ, chưa nói gì mà chỉ vươn tay với cô.
Lộ Dĩ Nịnh gửi lại phần bữa sáng cô đang cầm trong tay cho cậu.
Sau khi cậu nhận xong thì xoay người vào lớp, ngay cả một câu cũng chưa nói.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn theo bóng dáng thon gầy của thiếu niên, cô dần hiểu ra.
Cô cong môi, cười nhẹ.
Nhớ tới lúc trước ba Cố Minh đã từng nói với cô rằng:
— “Chỉ tại vì A Trăn thiếu tình thương.”
— “Em nó không biết biểu đạt như thế nào.”
— “Nếu con đối xử tốt với nó, nó sẽ không từ chối.”
…
Mấy ngày sau, Lộ Dĩ Nịnh trở thành người đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn.
Học sinh lớp 11-5 vô cùng tò mò về Lộ Dĩ Nịnh, thế mà cô lại có thể đưa bữa sáng cho anh trai lạnh lùng lớp họ được gần một tháng rồi.
Quan trọng là cô chưa nói gì hết mà đã thu phục được chàng trai lạnh lùng vô tình nhất lớp họ.
Vì thế mọi người đưa ra được kết luận là, thì ra Cố Dĩ Trăn không thích nói chuyện.
Nhưng kể từ sau khi ngày có người đăng lên Tieba của trường học về nữ sinh đem bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn lại đi học, tan học cùng với Đường Tinh Chu mỗi ngày, còn có người nói hai người đã hẹn hò với nhau lâu rồi.
Một nữ sinh trong lớp 11-5 thích Cố Dĩ Trăn đã chạy đến trước mặt cậu để khóc lóc kể lể, nói rằng người đưa bữa sáng cho cậu hằng ngày đang bắt cá hai tay.
Một bên thì đưa bữa sáng cho cậu, một bên thì hẹn hò với Đường Tinh Chu.
Kết quả Cố Dĩ Trăn còn không thèm nhìn cô ta.
Mọi người lại xem vở kịch “Anh trai lạnh lùng biến thành u mê”, “Cho dù cô ấy ngoại tình tôi cũng yêu”.
Cảm giác đang hóng chuyện lớn.
…
Cho đến một ngày, người đưa bữa sáng biến thành Đường Tinh Chu.
Anh giao bữa sáng cho cậu, lời nói tóm tắt nhưng rõ ràng: “Chị gái em hôm nay xin nghỉ vì bị bênh, cảm sốt 39 độ.”
“Em ấy nhờ anh đưa bữa sáng cho em.”
Một bạn học đứng ở góc tường nghe lén được kể lại cho bạn thân, kết qua là được truyền đi.
Tieba của trường học có topic mới.
[Có người làm chứng, nữ sinh vẫn luôn đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn dạo gần đây thì ra là chị gái của cậu ấy, Đường Tinh Chu chỉ là giúp cô ấy đưa thôi.]
[Hoàn mỹ tuyệt vời, hoá ra chúng ta không có thêm đối thủ nào hết mà là trợ thủ.]
[Vậy rốt cuộc Đường Tinh Chu và chị gái của Cố Dĩ Trăn là quan hệ gì, sao anh ấy lại thay người ta mang bữa sáng?]
[Lầu trên bị chập mạng hả, nữ sinh kia ngày nào cũng đi học, tan học cùng Đường Tinh Chu thì ai mà chẳng biết là bạn gái của anh ấy.]
[Kể thêm một chuyện cho mọi người nghe nha, chị gái của Cố Dĩ Trăn học lớp 11-1, ngồi trước bàn của Trình Tinh Lâm đó.]
[Bạn trai là Đường Tinh Chu, em trai là Cố Dĩ Trăn, bàn sau là Trình Tinh Lâm, đây mới chính là người thắng cuộc, tôi ghen thật chứ.]
[Huhuhu, tôi muốn trùng sinh làm cô ấy ghê!!!]
Ngoài ra còn có một vài ý tưởng mới lạ:
[Thấy hình ảnh Đường Tinh Chu đưa bữa sáng cho Cố Dĩ Trăn làm tôi muốn chèo thuyền.]
[Giương cao ngọn cờ “Song tử Tinh”, đến bao giờ thì hai người ấy mới đứng cùng một khung hình được chứ.]
…
Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm
Tôi cũng muốn được vợ đưa bữa sáng cho.