Mỗi đêm 9 giờ 30 Minh Thì Tiết đã lên giường đắp chăn ngủ, cô rất tuân thủ các quy tắc chủ nợ đặt ra.

Cô lảo đảo, vừa vào cửa đã nhào vào một cái ôm vững chắc.

Minh Thì Tiết ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của cô, thấp giọng hỏi: “Say rồi sao?”

“Hôm nay tâm trạng tốt, uống vài chén, chúc mừng một chút.” Lộ Phân Phân dựa vào bờ vai rộng lớn của đàn ông rồi bất động.

Minh Thì Tiết giơ tay lên, lòng bàn tay dừng lại trên đầu cô: “Có phải có người khi dễ em hay không.”

“Hết rồi.” Kẻ bắt nạt cô cuối cùng đã biến mất. Cô sẽ không bao giờ bị thúc giục kết hôn nữa, bị ép nợ, bị đe dọa và lợi dụng.

Lộ Phân Phân cảm thấy tựa vào vai anh rất an tâm, cô thích kiểu dịu dàng này, đầu cọ cọ trong ngực anh, lầm bầm: “Sao tôi không đi nổi vậy. Ngài có thể đỡ tôi vào phòng không?”

Minh Thì Tiết thì thầm: “Được rồi.”

Lộ Phân Phân được anh đỡ, bước lảo đảo vào phòng.

Cô túm lấy quần áo của anh không buông tay, hai người cùng nhau ngã xuống sofa.

Thân thể của Minh Thì Tiết cứng đờ.

Tầm nhìn của Lộ Phân Phân mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Hai tay cô vòng quanh cổ người đàn ông, mượn rượu đè anh xuống, nhìn kĩ mặt mày, sống mũi, và đôi môi mỏng của anh.

Xương quai hàm của anh đường nét rõ ràng, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên xuống. Càng nhìn càng đẹp mắt, cô cảm thấy hơi khát nước.

Đột nhiên, cô muốn trở về làm con người thật của mình, cùng người đàn ông này trải nghiệm.

“Tiên sinh biết tôi là ai không?” Giọng nói của cô mang theo vẻ ngọt ngào quyến rũ trời sinh, nhưng cô lại không hề hay biết.

Minh Thì Tiết vén lọn tóc rối bời bám trên má cô: “Phân Phân, em say rồi.”

Lộ Phân Phân nhìn con mắt trầm tĩnh màu xanh lam của anh, thấy được hình bóng mình trong con mắt của anh.

Cô cười có chút ngớ ngẩn, thì thầm: “Ngài thực ra là người đàn ông của ai?”

Minh Thì Tiết dùng lòng bàn tay nâng gáy cô, giọng nói khàn khàn: “Của em đó.”

Dưới sự xúc tác của rượu, Lộ Phân Phân quên cả dè dặt và kiềm chế, tất cả hành vi đều trở nên rất tùy hứng.

Cô cười: “Tôi không tin điều đó.”

Minh Thì Tiết ôm cô vào lòng, một cánh tay đặt ngang bên cạnh cô, tránh cho cô lăn qua lăn lại rơi xuống đất.

“Làm sao mới chịu tin.”

Lộ Phân Phân đến gần anh, ở bên tai anh thì thầm.

Cô trả lời một nẻo, chầm chậm từng chữ: ” Ngài muốn ngủ với tôi.”

Hơi thở bên tai bị gián đoạn.

Lộ Phân Phân nhận ra sự khác thường của người đàn ông, nhưng đầu óc cô quá hưng phấn, có chút không khống chế được chính mình.

Cô đắc ý nhướng mày: “Tôi đã sớm nhận ra rồi. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ngài đều cố chịu đựng, cố gắng không đụng vào tôi, thà không có chăn đắp cũng không để tôi lại gần.”

Anh không nói gì cả.

Lộ Phân Phân cứ thế tiếp tục: “Minh tiên sinh nhút nhát hay là không thích tôi, không muốn chịu trách nhiệm với tôi à?”

Minh Thì Tiết nín thở, đưa mắt nhìn cô, muốn xem biểu cảm của cô mà đoán xem bây giờ cô đang nhân cơ hội thăm dò hay đó là suy nghĩ trong lòng cô.

Mùi vị dễ ngửi trên người anh chui vào khoang mũi, Lộ Phân Phân dần dần tìm lại được chút lý trí, cảm xúc lại giống như nước lũ, điên cuồng tuôn ra: “Người phụ nữ xấu xa kia nói, trên đời những điều tốt đẹp đều không thuộc về tôi, người đàn ông tốt cũng vậy.”

“Tôi…”

Lộ Phân Phân dùng sức gật đầu: “Đúng vậy! Minh tiên sinh là một người tốt.”

“Tôi là của ngài.”

Minh Thì Tiết rút bàn tay đang đỡ ở sau gáy của cô: “Chờ tôi.”

Lộ Phân Phân sợ hãi nắm lấy ống tay áo của anh: “Ngài đi đâu?”

“Tôi đi mua.”

“Mua gì?”

“Đồ.”

“Mua đồ gì?”

“Đồ để dùng.”

Anh mặc áo khoác của mình rồi lấy chìa khóa xe đi ra ngoài. Lộ Phân Phân nghe thấy tiếng bước chân đi xa thì suy nghĩ, rốt cuộc anh đi mua cái gì để dùng.

Đầu cô hơi nặng nề, đứng dậy tắm nước nóng.

Nửa tiếng sau.

Minh Thì Tiết mang theo một cái túi trở lại.

Lộ Phân Phân không phải là là một cô gái ngốc, cô nhận ra đó là cái gì.

Nhà anh có nhu yếu phẩm hàng ngày của các cô gái, nhưng lại không có bao cao su, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

Minh Thì Tiết thấy cô tắm xong rồi, có thể đây là một loại ám hiệu ngầm, anh cũng đi tắm một lần nữa.

Anh nằm xuống một cách khuôn phép, hô hấp cùng nhịp với cô, đều và ổn định.

Lộ Phân Phân cảm thấy có lẽ cô đã hiểu lầm ý của anh.

Cô dừng thăm dò, xoay người vào trong, vừa chuyển được một nửa, một cánh tay luồn qua. Cánh tay của người đàn ông chống ngay bên cạnh, cô lập tức bị hơi thở trong trẻo bao quanh.

Đã kết hôn, bầu không khí lại thích hợp, tất cả mọi thứ đều xảy ra một cách hợp lý.

Lộ Phân Phân chỉ có một cảm giác: đau.

Nhưng cô không hối hận.

Anh là người dịu dàng nhất mà cô từng gặp, giải cứu cô khỏi vực thẳm đen tối, làm cho cô cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian.

Cô không lên tiếng trong suốt quá trình, chỉ cắn rách da trên vai anh.

Lộ Phân Phân bị cơn đói đánh thức.

Cô mở mắt ra,ngơ ngác nhìn trần nhà vài giây, rồi mới ngộ ra vì sao cô lại mệt mỏi như vậy.

Rèm cửa dày che khuất ánh sáng bên ngoài, không thể đoán được trời đã sáng chưa. Lộ Phân Phân quay đầu, nhìn đồng hồ điện tử trên tủ.

6:55 sáng.

Tối hôm qua vận động lâu như vậy, anh còn đi chạy bộ buổi sáng. Ngoài thể lực tốt, người này còn tràn đầy năng lượng.

Cửa phòng bị đẩy ra, Minh Thì Tiết đi vào.

Lộ Phân Phân nằm nghiêng, mở to mắt nhìn anh.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, dáng người cao ráo, cổ áo thun hơi thấp, để lộ một chút xương quai xanh. Trên cổ hiện lên những vết đỏ, là kiệt tác của cô đêm qua.

Nếu không thể giả bộ mất trí nhớ, hãy thản nhiên đối mặt.

Khoé miệng Lộ Phân Phân giật giật, nói: “Chào buổi sáng.” Giọng nói của cô hơi khàn khàn.Minh Thì Tiết: “Chào buổi sáng.” Anh tiếp tục thì thầm: “Em có ổn không Phân Phân?”

Lộ Phân Phân động đậy một chút, cau mày: “Chắc là không ổn rồi.”

Minh Thì Tiết ngạc nhiên, ánh mắt khẽ động: “Ý của anh là, em còn đau không.”

Lộ Phân Phân không quen được với việc vừa xông trận đêm qua xong sáng lại quay sang chào hỏi như chưa có việc gì xảy ra, trong đầu đã bắt đầu nổ pháo hoa.

Cô muốn nắm cái áo ngủ, móng tay nhọn lướt qua da thịt, trên người không có một mảnh vải.

Đành phải túm chặt chăn, cố tỏ ra là mình ổn, nhỏ giọng nói: “Cũng ổn.”

Minh Thì Tiết dừng lại hai giây, biểu cảm cực kỳ chân thành nhìn cô: “Rất khó chịu sao? Để anh xem xem.”

Lộ Phân Phân: “…”

Lộ Phân Phân vốn thấy mình đã trưởng thành, quan hệ giữa vợ chồng cũng không có gì đáng lo, nhưng lại bị sự chân thành làm cho ngại, tim đột nhiên chậm nửa nhịp. Cái loại tình cảm chưa từng có này “đùng” một cái xông lên ót, lại “bùm” một tiếng nổ tung.

Vành tai cô nóng lên: “Không, không cần đâu. Cảm ơn.”

Minh Thì Tiết đột nhiên nói: “Đêm qua, anh xin lỗi.”

Lộ Phân Phân ngỡ ngàng “Hả” một tiếng.

“Lần trước ở nhà hàng, nghe em nói mình có rất nhiều bạn trai cũ. Anh tưởng em đã có kinh nghiệm.”

Phương thức biểu đạt của anh luôn luôn thẳng thắn, Lộ Phân Phân ngay cả xấu hổ cũng không muốn để lộ ra ngoài.

Cô nằm yên.

Hành động này của cô có lẽ đã khiến cho người đàn ông nghĩ rằng cô đang rất khó chịu, anh khẩn trương đến mức thốt ra những từ thường dùng, tiếng Trung và tiếng Anh lẫn lộn.

Tiếng Anh của Lộ Phân Phân khá tệ, chỉ nghe hiểu một nửa.

Phải chăng đã ý thức được mình đang thất lễ, Minh Thì Tiết im lặng.

Lộ Phân Phân kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, cùng người đàn ông bên cạnh im lặng nhìn nhau.

Đường viền môi Minh Thì Tiết mím chặt, giống như có chuyện gì đó khó có thể mở miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play