Dáng vẻ khi cô cười rất sinh động, không còn suy sụp như lúc mới gặp nữa. Giờ phút này cô giống như bông hoa nở rộ đầu xuân, mang theo tính cách độc đáo của người phụ nữ phương Đông, mỗi nụ cười đều mang theo niềm hạnh phúc, vui vẻ.
Đôi mắt Minh Thì Tiết trong suốt nhìn nụ cười của cô.
Anh dường như tò mò: “Tại sao đột nhiên em cười lên vậy?”
“…” Lộ Phân Phân đau đầu nói: “Quốc tịch khác nhau, khó nói lắm.”
Minh Thì Tiết long trọng nói: “Phân Phân, ông nội của anh là người Anh, bà nội là người miền Nam Trung Quốc. Cha anh có một nửa dòng máu Trung Quốc, mẹ với bà anh lại là người đồng hương. Vì vậy, cơ thể anh có ba phần tư dòng máu Trung Quốc. Anh cũng là người Trung Quốc.”
Lộ Phân Phân đối mặt với ánh mắt chân thành đang bị tổn thương của anh, cô vô tình nói ra một câu khác quốc tịch, làm cho anh cảm nhận mình bị bài xích sao? Đúng rồi, ánh mắt của anh đang buồn vì bị bài xích.
Khó trách gia thế tốt như vậy, tuổi còn trẻ lại liều mạng đến vậy. Bận đến mức quên chăm sóc cả chính mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT