Tác giả: Thái Sử Anh
Thịnh Noãn đưa Diệp Nam Hành tới bệnh viện, xử lí xong xuôi viện phí, xác nhận Diệp Nam Hành không có gì đáng lo rồi cô mới về nhà.
Tận khi về đến nhà, cô nghĩ đến bộ dạng của Diệp Nam Hành vẫn còn hơi sợ.
Thịnh Noãn và mẹ cô là Thịnh Linh sống ở một khu dân cư kiểu cũ, ngôi nhà này trước kia là ông bà ngoại sống và cũng là nơi ở hồi nhỏ của mẹ cô.
Ông bà ngoại của Thịnh Noãn trước khi qua đời có ba căn nhà, hai căn lớn được để lại cho bác của cô là Thịnh Minh Dương, căn nhà cổ còn lại thì để cho mẹ cô.
Sau khi Thịnh Linh San về nước vẫn luôn ở đây, đương nhiên Thịnh Noãn vẫn luôn ở cùng mẹ mình.
Nguyên chủ thật ra cũng không thích căn nhà cổ này cho lắm, cô ấy cảm thấy nó thật sự rất cũ nát, chẳng qua vì ở cùng mẹ nên cô mới cố gắng chịu đựng.
Nhưng theo cô đánh giá thì căn nhà này cũng không tệ cho lắm, tuy có hơi cũ nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, điện nước đầy đủ, ấm cúng.
Thịnh Linh San là biên kịch, có thể làm việc tại nhà mà không cần ra ngoài.
Lúc Thịnh Noãn về đến nhà, trên bàn đã bày sẵn ba món mặn một món canh. Thấy cô bước vào nhà, Thịnh Linh San liền cởi tạp dề ra đi tới hôn cô.
Trong lòng Thịnh Noãn có chút hụt hẫng…Đến cuối cùng, cô cũng không phải con gái thật của Thịnh Linh San.
Lúc ăn cơm, Thịnh Linh San tùy ý hỏi chuyện trên trường, mặc dù Thịnh Noãn đã về nước hơn một tháng nhưng Thịnh Linh San vẫn không yên tâm cho lắm.
Bà biết trước đây đứa con gái bảo bối này sống như thế nào, nói là công chúa cũng không quá…Thịnh Linh San vẫn luôn lo rằng cô sẽ không thể thích nghi được với cuộc sống hiện tại.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai đó?” Thịnh Linh San đứng dậy mở cửa, sau đó Thịnh Noãn thấy đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên trang điểm loè loẹt, đó chính là bác của cô, Chu Như.
Chu Như nhìn Thịnh Linh San và Thịnh Noãn, đáy mắt hiện lên vẻ ghét bỏ nhưng tiếp theo lại nhiệt tình như lửa cười cười rồi giữ chặt tay Thịnh Linh San: “Ai da cô em gái của tôi ơi, hôm nay chị tới tìm em là có việc cần em giúp. Chả là sắp tới chị có đi dự đám cưới, thiếu một bộ trang sức, em xem xem có thể cho chị mượn tạm một bộ không?”
Chu Như như vô tình như cố ý nói: “Haiz, lúc trước vì đưa mẹ đi khám nên chị đã bán hết trang sức đi rồi, bây giờ cũng chưa có cái gì để giữ thể diện cho gia đình chút…”
Thịnh Noãn sửng sốt, tay đang cầm đũa chợt nắm chặt.
Chu Như là bác của nguyên chủ, trong nguyên tác, sau khi mẹ con Thịnh Linh San về nước, bà ta liền bắt đầu đến hết vay tiền rồi mượn trang sức. Chỉ là tiền và trang sức một đi không trở lại, suốt ngày bài ca lúc trước chăm sóc ông bà nên ngậm đắng nuốt cay nọ kia.
Phải biết rằng, tuy là chăm sóc ông bà nhưng khi họ mất thì vẫn để lại hơn hai trăm vạn tiền tiết kiệm và hai căn nhà to cho nhà bà ta, chỉ để lại căn nhà cũ nhỏ này cho con gái là Thịnh Linh San. Chưa kể khi hai ông bà lâm bệnh, mọi chi phí đều do một tay Thịnh Linh San gánh vác.
Chu Như mỗi lần âm dương quái khí tìm mọi cách đào hết chỗ này chỗ kia từ Thịnh Linh San, nếu mà không đào được thì bà ta bắt đầu đi tung tin đồn là Thịnh Linh San gả cho một người chồng ngoại quốc nhưng thật ra chỉ là một tên đàn ông nghèo túng, chịu không nổi nên mới về nước.
Còn nói Thịnh Linh San ở nước ngoài hành xử không tốt nên mới không thể hoà hợp được với ông chồng ngoại quốc kia vân vân và mây mây…
Tính cách Thịnh Linh San thanh cao phóng khoáng nên không để ý mấy cái đó, nguyên chủ thì một lòng một dạ đặt trên người Cố Lan Phong nên cũng không biết tin đồn do thím mình tung ra, thậm chí còn nghĩ của cải chỉ là phù phiếm với vô vàn lí do khác mà tặng cho Chu Như không ít đồ.
Nhưng sau khi vợ chồng Thịnh Linh San xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Như lại là người đầu tiên nhảy ra đoạt lại căn nhà cũ này, khiến nguyên chủ trở thành một đứa trẻ mồ côi đến chốn dung thân cũng không có.
Tiền và trang sức mượn trước kia cũng không hề trả lại một xu nào.
Thịnh Noãn không phải là người có tinh thần thép, Thịnh Miên và Diệp Nam Hành nhằm vào cô ấy là do cô ấy tự làm tự chịu nhưng nguyên chủ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người thím này.
Nhưng sau này, bà cô lại bỏ đá xuống giếng, bắt nạt một đứa trẻ mồ côi, vô liêm sỉ vô cùng.
Thịnh Linh San vốn phóng khoáng nghe thấy Chu Như ca thán nên có hơi đau đầu, định trực tiếp đi lấy trang sức, ngay lúc này Thịnh Noãn lấy hết can đảm đứng lên.
Cô duỗi tay giữ Thịnh Linh San, nhìn Chu Như nhẹ nhàng nói: “Cái vòng cổ lần trước thím mượn mẹ cháu hình như vẫn chưa thấy…Cứ đem trả cái đó rồi mượn tiếp cũng được mà nhỉ?”
Thịnh Linh San sửng sốt, lúc này mới nhớ chuyện đó.
Mà đối diện, Chu Như đột nhiên có chút xấu hổ…Bà ta chậc một tiếng: “Linh San à, em gả cho người nước ngoài, đến con cũng đẻ rồi nên chắc là không thiếu tiền đâu, ở trước mặt chị dâu lại tính toán chi li như vậy…Chị và anh trai em đã thay em báo hiếu, em báo ơn với anh chị như vậy à?”
Trong khu dân cư cũ, bên cạnh là nhà hàng xóm, Chu Như lớn giọng như vậy nên rất nhanh có nhiều người đến hóng chuyện.
Chu Như biết Thịnh Linh San da mặt mỏng, thấy thế càng không muốn vào nhờ, hét lớn hơn nữa: “Mọi người đến mà xem, lúc phụng dưỡng hai ông bà thì cô ta không ở đây, lúc hai người đi rồi cô ta lại quay về chiếm nhà cửa, còn máu lạnh với chị dâu của mình như vậy. Đúng là gả cho người nước ngoài xong liền chướng mắt chúng ta mà…”
Bình thường dân chúng thích nghe chuyện bát quái, giọng nói Chu Như ngày một lớn, người bên ngoài ngày càng nhiều.
Chu Như đáy mắt hiện lên đắc ý, tiếp tục nói: “Linh San à, dù trước đây cô với người nước ngoài kia có giàu đến đâu thì bây giờ cũng đã ly hôn về nhà, chúng ta bây giờ mới là người một nhà. Chẳng phải quyền nuôi dưỡng tiểu quỷ ngoại quốc này là của chồng cũ sao? Cô nhìn xem, nó đến cùng cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Thịnh Linh San không phải người thích tranh cãi với người khác nhưng bị Chu Như hồ ngôn loạn ngữ nói như vậy thì sắc mặt trở nên khó coi ngay lập tức.
Nhưng bà sẽ không cãi cọ, đau đầu nhíu mày định tùy tiện lấy đồ để tống cổ Chu Như đi, Thịnh Noãn nhìn thấy ý định của bà, vội vàng giữ tay bà lại.
Loại người như Chu Như tham lam vô độ, lần này quậy đến như vậy mà thành công thì lần sau thể nào cũng ngựa quen đường cũ. Thịnh Noãn đã từng thấy nhiều hàng xóm như vậy.
Cô giữ chặt tay Thịnh Linh San, mở miệng liền mang theo tiếng khóc nức nở: “ Mẹ, chúng ta chỉ có ít tiền đó, duy trì sinh hoạt còn không đủ nữa… Lần trước bác nói mượn tiền chúng ta để chữa bệnh cho bà ngoại, như vậy không phải là chúng ta gánh vác tiền viện phí sao? Vì cái gì mà vẫn còn vay ạ, lại còn một lần 60 vạn*?”
60 vạn tệ = hơn 2 tỉ VND
Thịnh Linh San hơi giật mình.
Mẹ con bà chỉ còn ít tiền đó?
Tuy rằng hiện tại bà và Leslie không ở cùng nhau nhưng thật sự không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
Nhưng ngay giây tiếp theo bà đã nhìn thấy con gái không dấu vết chớp chớp mắt với mình.
Thịnh Linh San ngạc nhiên, có chút bất đắc dĩ cũng có chút buồn cười, đành làm theo lời con gái.
“Đúng vậy chị dâu, tiền viện phí lúc trước của hai ông bà đều do em đảm đương. Vốn dĩ chỉ cần chị và anh trai ở bên cạnh chăm sóc, em hẳn là nên gánh vác trách nhiệm về mặt kinh tế. Lần này trở về em lại đưa cho hai người 60 vạn, tại sao vẫn còn thấy em thiếu nợ hai người vậy?”
Thấy Thịnh Linh San phối hợp như vâyh, Thịnh Noãn tức khắc có thêm dũng khí, cô ngẩng đầu nhìn Chu Như nói: “Hôm trước bác mượn mẹ con cái vòng cổ còn chưa trả, hôm nay lại tới mượn trang sức tiếp? Mẹ con không còn mấy món nữa, bác để lại cho mẹ con một ít được không?”
Ánh mắt hàng xóm xung quanh nhìn Chu Như thay đổi ngay lập tức.
Mặt Chu Như lúc xanh lúc đỏ, bất mãn phun nước bọt: “Tao đã nói cho tao mượn tao nhất định sẽ trả lại. Chậc chậc, đứa nhỏ này, mày đúng là tiểu quỷ ngoại quốc, tâm hồn lại còn…”
Thịnh Linh San bất mãn Chu Như trái một câu “Tiểu quỷ ngoại quốc” phải một câu “Tiểu quỷ ngoại quốc”, đang muốn mở miệng liền nghe thấy Thịnh Noãn nghiêm túc nói: “Con không phải tiểu quỷ ngoại quốc, thứ tiếng con đang nói chính là tiếng Trung Quốc, cũng có quốc tịch Trung Quốc. Bác không thể chỉ vì mẹ với con không cho bác mướn trang sức mà bắt nạt mẹ con con.”
Lúc này hàng xóm bên ngoài cũng nghe không nổi nữa, bắt đầu mồm năm miệng mười chỉ trích Chu Như.
“Phụng dưỡng cha mẹ, có tiền góp tiền có sức góp sức cũng là điều bình thường, cô không thể chỉ vì người ta không có con mà tống tiền như cái hố không đáy. Làm sao cô có thể, có thể thiếu 60 vạn mà không trả…”
“Đúng vậy, ăn mặc đẹp như vậy mượn đồ chưa trả còn dám đến mượn tiếp, tâm tư rõ như ban ngày í.”
“Chính ra sẽ chẳng ai gọi thẳng con nhà người ta là “tiểu quỷ ngoại quốc”...Vừa nhìn đã biết ả đàn bà này không phải đèn cạn dầu*.”
*Có nghĩa là bà này còn đầy tiền chứ chẳng nghèo như bả nói
Mấy người hàng xóm mồm năm miệng mười, sắc mặt Chu Như trắng bệch, ở lại cũng không nổi nữa, trước khi đi còn hừ lạnh ném lại một câu: “Hôm khác tôi sẽ trả lại cho cô cái vòng cổ kia, làm như thèm lắm không bằng.”
Nói xong, bà ta xoay người dẫm giày cao gót bước xuống tầng.
Thịnh Linh San nhẹ nhàng thở phào, đóng cửa phòng lại, xoay người đối diện với Thịnh Noãn, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Trong lòng Thịnh Noãn ngay lập tức trở nên căng thẳng, đang lo lắng có phải Thịnh Linh San phát hiện ra cái gì rồi không thì lại bị Thịnh Linh San duỗi tay ôm vào lòng ngực.
“Noãn Noãn, mẹ con mình mới chỉ không gặp nhau có vài tháng…Xem ra mẹ và Leslie ly hôn thật sự ảnh hưởng đến con, mẹ cảm thấy có lỗi lắm.”
Thịnh Noãn tức khắc sửng sốt.
Cô ý thức được, Thịnh Linh San cho là con gái thay đổi là lỗi do mình và chồng cũ ly hôn nên không hoài nghi gì mà lòng còn tràn đầy áy náy.
Từ trước đến nay Thịnh Noãn chưa bao giờ thân thiết với ai đến vậy, giây phút bị Thịnh Linh San ôm vào lòng, cảm nhận được yêu thương và áy náy trong lòng vừa hâm mộ vừa hổ thẹn. Đồng thời cũng càng thêm kiên định, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Cô phải tìm cách thay đổi kết cục của Thịnh Noãn, cô cũng muốn thay đổi kết cục của Thịnh Linh San.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT