Tác giả: Thái Sử Anh

Trong văn phòng của Phòng Chính trị và Giáo dục, hiệu trưởng vẻ mặt nghiêm túc.

Thịnh Miên vừa kể lại chuyện hai người bọn họ, cô ta nói là xảy ra cãi vã rồi sau đó Thịnh Noãn lỡ tay đẩy cô ta.

“Thầy ơi, chắc là Thịnh Noãn cũng không cố ý…”

Hiệu trưởng thấy Thịnh Miên cả người chật vật rồi quay lại nhìn Thịnh Noãn, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi: “Tại sao em lại đẩy bạn học?”

Thịnh Noãn nhìn thẳng vào mắt hiệu trưởng: “Em không đẩy chị ta.”

Bên cạnh, Cố Lan Phong lạnh giọng mở miệng: “Không đẩy? Có phải cô định nói cái tát kia cũng không phải do cô gây ra đúng không?”

Thịnh Noãn ngẩng đầu nhìn Cố Lan Phong, gằn từng chữ một: “Tôi đánh chị ta vì chị ta vu oan cho tôi. Nhưng tôi thật sự muốn biết là cậu tận mắt nhìn thấy tôi đẩy chị ta à?”

Cố Lan Phong tức khắc ngẩn ra.

Đúng thật là hắn ta không tận mắt nhìn thấy Thịnh Noãn đẩy người nhưng điều này còn cần phải suy nghĩ à?

Cô đã sớm là kẻ ăn cắp quen tay ngủ ngày quen mắt rồi*…

*Ám chỉ việc một thói quen xấu nếu không được ngăn chặn kịp thời sẽ trở thành hành vi lặp đi lặp lại và khó từ bỏ.

Nhưng chính xác là không tận mắt thấy nên Cố Lan Phong cũng không nói gì.

Hiệu trưởng lại hỏi tiếp: “Vì cái gì mà các em xảy ra cãi vã?”

Thịnh Miên nhỏ giọng nói: “Thịnh Noãn là em họ của em, em nghe nói gần đây em ấy vẫn luôn bắt nạt Diệp Nam Hành, bắt cậu ấy làm chân sai vặt nên em muốn khuyên nhủ em ấy một chút ạ.”

Diệp Nam Hành vẫn luôn đứng đầu lớp. Tuy hoàn cảnh nghèo khó nhưng lại xuất sắc mọi mặt, là bảo bối trong lòng giáo viên trường này…Nghe thấy Thịnh Noãn còn dám bắt nạt Diệp Nam Hành, vẻ mặt của chủ nhiệm giáo dục còn trở nên xấu xí hơn, trực tiếp gọi điện thoại bảo người gọi Diệp Nam Hành đến đây.

Không bao lâu, Diệp Nam Hành liền gõ cửa tiến vào.

Hiệu trưởng trực tiếp hỏi hắn: “Bạn học Thịnh Miên nói, Thịnh Noãn lúc nào cũng bắt nạt em, bắt em làm chân sai vặt à? Việc này có đúng không?”

Thịnh Miên hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Nam Hành… Diệp Nam Hành nhớ tới hắn còn thiếu cô ta một ân tình.

Dừng một chút, Diệp Nam Hành mở miệng: “Cậu ấy trả tiền.”

Cũng như xác nhận có việc làm chân sai vặt.

Hiệu trưởng sắc mặt tức khắc liền thay đổi, đập vào bàn phanh một cái rồi chỉ vào Thịnh Noãn: “Bắt nạt bạn học à? Trả tiền à? Thịnh Noãn, em học được mấy cái tật xấu này ở đâu? Về viết bản kiểm điểm ngay lập tức, gọi phụ huynh tới gặp tôi. Chuyện này của em nhất định phải xử lí nghiêm!”

Hiệu trưởng sắc mặt xanh mét, Thịnh Miên cúi đầu đứng ở nơi đó có chút đáng thương nhưng đáy mắt lại tràn đầy vẻ đắc ý khi kế hoạch của mình thực hiện được.

Lúc này, Thịnh Noãn ngẩng đầu nhìn thẳng vào hiệu trưởng, nghiêm túc hỏi: “Chuyện này mà thầy nói là chuyện nào ạ?”

Hiệu trưởng không nghĩ cô còn dám hỏi như vậy, ông ta càng giận điên người nhưng vẫn không nói gì. Thịnh Noãn lại nói: “Em không đẩy Thịnh Miên. Nếu thầy muốn vì chuyện này mà bảo trường học xử lí em thì thầy cứ đưa ra chứng cứ đi. Nếu không có chứng cứ em sẽ không mời phị huynh đâu mà em sẽ mời luật sư đấy.”

Hiệu trưởng sợ ngây người.

Mời luật sư?

Làm sao mà một học sinh cũng đòi mời luật sư để đe doạ ông ta?

Hiệu trưởng đạp bàn: “Hay quá hay, đến thầy giáo mà em còn dám uy hiếp!”

“Em xin lỗi, em không có ý uy hiếp thầy. Chỉ là nếu trường học không thể điều tra được sự thật thì em cũng chỉ đành sử dụng phép luật để bảo vệ bản thân mình thôi ạ.”

Thịnh Noãn mím môi, dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu là chuyện của bạn học Diệp Nam Hành, em bỏ tiền ra thuê bạn ấy làm chân chạy vặt. Đây là giao dịch công bằng ạ, hai bên đều đồng ý hay là bạn học Diệp cho rằng giao dịch này không công bằng? Cậu không tự nguyện à?”

Thịnh Noãn quay đầu nhìn về phía Diệp Nam Hành.

Bề ngoài thì cô có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra tim đang đập bùm bùm rồi… Suy cho cùng thì ba người trước mặt cũng là những người chèn ép không chừa cho nguyên chủ một con đường sống nào trong nguyên tác.

Cô không muốn đối nghịch với bọn họ nhưng mà bây giờ là Thịnh Miên chủ động vu oan giá hoạ cô…Đây là những điều mà cô không thể chấp nhận nổi.

Đối diện với Thịnh Noãn dù vẫn còn bình tĩnh nhưng đã lộ ra khẩn trương, trong đáy mắt Diệp Nam Hành xuất hiện tia trào phúng nhưng ngay sau đó hắn lại gật đầu: “Thầy ơi, là em tự nguyện.”

Hiệu trưởng lập tức câm nín.

Bên cạnh, Thịnh Miên âm thầm cắn môi nhưng rất nhanh cô ta đã thả lỏng.

Cô ta cũng không nhất thiết một hai phải truy cùng hỏi tận chuyện này. Dù sao cũng không ai có thể chứng mình là Thịnh Noãn đẩy cô ta cũng như chẳng ai có thể xác thực rằng cô không đẩy.

Chỉ cần chuyện này truyền ra rồi bị những người trong đoàn làm phim đó biết vậy là đủ rồi…

Vì lí do này, Thịnh Miên chủ động tiến lên: “Thầy ơi, em xin lỗi. Dù sao trong chuyênn này em cũng có trách nhiệm nên em sẽ không truy cứu nữa, chuyện này dừng lại tại đây, có được không ạ?”

Vẻ mặt hiệu trưởng khó coi, hung hăng trừng mắt với Thịnh Noãn, im lăng một chút rồi thấp giọng nói: “Các em về học trước đi, chuyện này xử lí như thể nào còn để thầy cân nhắc trước đã.”

Thịnh Noãn dẫn đầu xoay người đi ra ngoài, không thèm ngoảnh lại…

Lúc trở lại phòng học, tiết học đã qua một nửa.

Thịnh Noãn hô lên “Báo cáo” rồi đi vào, mọi người trong lớp đều nhìn cô, mỗi người một ánh mắt khác nhau còn có người thì thầm to nhỏ.

Cô giả vờ như không thấy, yên lặng ngồi vào chỗ của mình.

Bạn cùng bàn của cô là một chị em cây khế trước đây, khi thấy Thịnh Noãn ngồi xuống cô ta còn hơi chán ghét dịch sang bên cạnh.

Thịnh Noãn cũng vẫn giả vờ như không thấy, không thèm để ý.

Ngay sau đó, có bạn nữ không nhịn được nữa nhò giọng nói: “Có phải cậu ghen tị vì hotboy Cố đối xử với Thịnh Miên rất tốt nên mới sinh ra thù địch à?”

Thịnh Noãn mím môi, im lặng một chút rồi chậm rãi quay đầu sang nhìn cô gái kia: “Đối với việc mình không tận mắt chứng kiến thì nên im lặng, đây là điều cơ bản mà một người thông minh phải có.”

Nữ sinh kia câm nín rồi bĩu môi quay đi nơi khắc, không thèm để ý đến cô.

Thịnh Noãn cũng không nói nữa…

Buổi tối về đến nhà, cô cũng không kể chuyênn này cho bà Thịnh Linh San vì cô đã quen với việc một mình trải qua mọi chuyện.

Tắm rửa xong nằm lên giường, điện thoại của cô hiện thông báo, là Diệp Nam Hành gửi cô ảnh chụp cấp độ của trò chơi.

Còn chưa đến cấp 85, hắn chỉ cho cô biết tiến độ thôi.

Sau đó Diệp Nam Hành lại xin lỗi cô nói vài ngày thới hắn phải chăm sóc mẹ ở bệnh viện, hỏi ý cô rằng có thể hoãn việc leo rank này vài ngày không.

Thịnh Noãn đương nhiên đồng ý, sau đó cô thử hỏi dò bệnh tình của mẹ hắn, nói rằng cô quen biết một vài bác sĩ không chừng có thể giúp được cho hắn.

Diệp Nam Hành cũng không để tâm lời nói của người bạn qua mạng này nhưng có lẽ cái người tên Nghịch Thiên Sửa Mệnh này rất thân thiện nên trong lòng Diệp Nam Hành cũng sinh ra một chút ít bé xíu phần mong đợi, vì thế nói ra bệnh tình của mẹ mình.

Hắn biết, nước Y có một vị bác sĩ là chuyên gia trong phương diện này, đã từng làm rất nhiều ca phẫu thuật có tình trạng tương tự như mẹ hắn, tất cả đếu thành công.

Nhưng hắn không có đủ khả năng đưa mẹ ra nước ngoài điều trị… Kể cả có bán căn phòng họ đang ở đi cũng không đủ.

Chi phí ra nước ngoài cùng với cho phí điều trị cộng lại thành một số tiền trên trời.

Nhưng giây tiếp theo, hắn lại thấy Nghịch Thiên Sửa Mệnh gửi một tin nhắn đến.

Nghịch Thiên Sửa Mệnh: Tôi biết bác sĩ Lauren, cha tôi quen ông ấy. Hay là thế này đi, tôi đi hỏi cha một chút xem có thể thuyết phục ông ấy đến Trung Quốc một chuyến… Hình như bác sĩ Lauren vẫn luôn muốn đến Trung Quốc để khảo sát thì phải.

Diệp Nam Hành sửng sốt một lúc rồi lại không nhịn được mà bật cười.

Cha cậu ấy quen bác sĩ Lauren? Còn có thể mời hắn đến Trung Quốc?

Cũng không biết người bạn trên mạng bên kia bao nhiêu tuổi rồi… Chỉ sợ có trẻ con mới dám ba hoa chích choè thế này.

Diệp Nam Hành căn bản không hề đặt điều này trong lòng, khách khí nói lời cảm ơn rồi cũng không có hứng thú nói chuyện nữa, tìm cái cớ vội vàng offline.

Hai ngày tiếp theo, tình trạng Thịnh Noãn ở trường ngày càng xấu hổ.

Đầu tiên là bề ngoài bạch phú mỹ cao quý nhưng sau đó lại bị người ta vạch trần bạch phú mỹ chỉ là giả rồi lại nhiều lần bắt nạt hoa khôi thân thiện Thịnh Miên ngay trước mặt mọi người. Tất cả mọi người đều biết bởi vì cô ghen tị nên mới đối nghịch với Thịnh Miên.

Cô đi đến đâu cũng sẽ gặp được những ánh mắt khác thường, các bạn nữ trong đều đồng loạt tẩy chay, cô lập cô.

Trong lòng Thịnh Noãn đương nhiên có hơi khó chịu chỉ là cô không thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Lúc cô gọi cho cha mình là Leslie để hỏi chuyện về bác sĩ Lauren cũng chưa đề cập đến việc ở trường học nửa chữ.

Cô nói với ông Leslie rằng ở trường cô rất ổn, sau đó cho cô cũng đồng ý đưa bác sĩ Lauren về nước càng sớm càng tốt.

Nhưng Thịnh Noãn lại không, sau khi nghe điện thoại của cô xong, cha cô gọi thêm một cuộc gọi nưa.

“Sắp xếp người bên cạnh Ivy, tôi phải biết mọi chuyện của con bé.”

Ivy Norman chính là một cái tên khác của Thịnh Noãn.

Lúc trước, Leslie lo lắng con gái không vui nên cũng chỉ cho người đi từ xa để bảo đảm an toàn nhưng hiện tại… Rõ ràng công chúa nhỏ của ông đang chịu ấm ức.

Con bé thậm chí còn không chịu nói cho ông.

Tưởng tượng đến việc này, đôi mắt luôn thờ ơ của người đàn ông bây giờ đang trào ra lạnh lẽo nồng đậm.

Chẳng sợ công chúa nhỏ của ông sẽ cáu giận, sẽ bực bội với ông, ông cũng không thể để con bé chịu một chút uất úc nào…

Đôi lời của editor: Hello mọi người, mình có vài điều muốn nhắn nhủ nè. Đầu tiên là, mọi người có thể đợi ra full một thế giới rồi đọc cho đỡ mất hứng. Thứ hai là thế giới một có thể chưa đáp ứng đủ kì vọng của mọi người nhưng thế giới hai sẽ hay hơn nhiều nha. Cảm ơn mọi người đã đọc!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play