Dương Diệp Tây và Cố Thanh Thành có khá nhiều điểm giống nhau. Ví dụ như khi hai người cùng thông suốt một vấn đề gì đó, họ sẽ nói thẳng. Chỉ là Cố Thanh Thành biết cách thể hiện uyển chuyển hơn còn Dương Diệp Tây là nghĩ gì nói nấy. Vì thế đôi lúc cậu thường dùng gương mặt tỉnh bơ nhưng lại mang đến nội dung gây sốc cho người nghe.

May mắn là Cố Thanh Thành đã quen nên chỉ bất ngờ lúc đầu, sau đó rất nhanh đã đồng ý không cần suy nghĩ. Những ngày sau đó đối với hắn là khoảng thời gian vui vẻ sống bay bổng trên mây, lúc nào cũng mong đến tối để về phòng với Dương Diệp Tây.

Hai người cứ duy trì nhịp sinh hoạt như vậy cho đến gần ngày nghỉ Lễ. Bấy giờ Dương Diệp Tây mới nhớ ra bọn họ còn một chuyến du lịch, vì vậy liền xem lại thông tin của chuyến đi. Sau đó cậu liền phát hiện ra điểm đến là nơi cậu cũng không ngờ được.

“Có chuyện gì thế?”

Cố Thanh Thành vừa bước vào phòng đã thấy gương mặt trầm ngâm của Dương Diệp Tây thì tò mò hỏi.

Dương Diệp Tây lắc đầu bảo:

“Không có gì, em đang xem lại thông tin chuyến du lịch sắp tới của chúng mình thôi.”

Tuy đã nghe cậu nói không có gì nhưng Cố Thanh Thành vẫn không tin, hắn vừa ngó vào màn hình máy tính của Dương Diệp Tây vừa nói:

“Cho anh xem với.”

Sau đó đập vào mắt hắn là những nội dung như sau:

Thứ nhất, đây là chuyến du lịch được thiết kế dành riêng cho bọn họ.

Thứ hai, bọn họ đi ra đảo.

Thứ ba, bọn họ ở trong biệt thự.

“…”

Tất cả mọi thứ đều trùng hợp đến mức khó tin, Cố Thanh Thành nhìn sang Dương Diệp Tây bên cạnh, bấy giờ gương mặt cậu đã trở nên bình thản không chút cảm xúc, tuy vậy hắn vẫn nói với cậu:

“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì chúng ta không đi nữa.”

Dương Diệp Tây nghe thế thì quay qua phía Cố Thanh Thành, lắc đầu bảo:

“Không sao, chuyện cũ em đã sớm quên rồi.”

Thấy Cố Thanh Thành có vẻ vẫn còn muốn khuyên thêm, Dương Diệp Tây liền nói:

“Thật đấy, nếu như có gì thì nhất định em sẽ nói với anh.”

Dương Diệp Tây chỉ nghĩ đơn giản rằng đôi khi đối mặt với vấn đề cũng là cách giải quyết chúng nên cậu mới không từ chối chuyến đi này.

Vì thế hai người họ đúng ngày liền xuất phát đến hòn đảo theo kế hoạch.

Thật không may, vừa đến nơi thì trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, Cố Thanh Thành và Dương Diệp Tây trầm mặc nhìn nhau, không còn cách nào khác ngoài việc tạm ở lại cả ngày tại biệt thự.

Ba mẹ Dương Diệp Tây đã thiết kế một không gian chỉ dành riêng cho hai người, vì thế ngoài lúc có người tiếp đón khi lên đảo, Cố Thanh Thành và Dương Diệp được toàn quyền riêng tư trong biệt thự suốt cả chuyến đi. Họ xem qua một lượt, cuối cùng chọn căn phòng có cửa sổ lớn và ban công hướng thẳng ra biển, có thể tưởng tượng được nếu thời tiết tốt thì ngắm cảnh ở đây sẽ đẹp đến thế nào.

Ngày tiếp theo trời vẫn còn mưa không ngớt, thấy chỉ còn vài hôm nữa là kết thúc chuyến đi mà hai người vẫn chưa chơi được gì, Dương Diệp Tây liền quay qua hỏi Cố Thanh Thành:

“Mai dự báo không có mưa, anh có muốn đến chỗ nào không?”

Cậu vừa nói vừa đưa điện thoại cho người bên cạnh nhìn.

Trong điện thoại là một danh sách những địa điểm nhất định phải trải nghiệm trên đảo, Cố Thanh Thành lướt một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bảo:

“Vì mưa nên lễ hội tạm hoãn rồi nhỉ, bây giờ cũng không thích hợp ra biển. Vậy thì anh thấy có ba chỗ này cũng được, em xem thử đi.”

Những nơi mà Cố Thanh Thành chỉ lần lượt là con phố tình yêu, làng truyền thống và triển lãm tranh.

Dương Diệp Tây xem vị trí, thấy khu triển lãm ở gần nhất, vì thế liền nói:

“Vậy chúng ta đến đây trước nhé?”

Cố Thanh Thành không chút do dự đồng ý:

“Được, vậy mai qua đó đi.”

Hai người thống nhất xong lại ngồi nhìn nhau, Cố Thanh Thành lo Dương Diệp Tây sẽ thấy chán thì liền bảo:

“Trong nhà có phòng chiếu phim đấy, em có muốn xem không?”

Nghe Cố Thanh Thành nhắc, Dương Diệp Tây mới nhớ ra đúng là trong biệt thự có máy chiếu thật, cậu đáp:

“Được, chúng ta vào phòng rồi chọn phim xem.”

Mọi lần Cố Thanh Thành đều giao quyền quyết định cho Dương Diệp Tây nên lần này cậu để cho hắn chọn phim.

Kể từ ngày Dương Diệp Tây thông suốt về chuyện tình cảm của hai người, cậu trở nên tò mò hơn về Cố Thanh Thành. Bởi vì cậu nhận ra Cố Thanh Thành nằm lòng tất cả sở thích và thói quen của cậu, nhưng dường như thời gian qua cậu chẳng mấy quan tâm đến hắn. Thế nên bây giờ cậu cũng muốn biết hắn có gì thay đổi so với ngày xưa không, thích ăn gì, thích xem gì,…

Có lẽ do mải nghĩ vẩn vơ nên Dương Diệp Tây không tập trung vào bộ phim lắm, mãi đến khi nghe giọng người bên cạnh vang lên:

“Em không thích phim này hả?”

Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Thành, sau đó lại nghe hắn nói tiếp:

“Phim này kén người xem, nếu em chán thì chúng ta xem cái khác.”

Vốn ban đầu Dương Diệp Tây muốn thông qua bộ phim để hiểu thêm về Cố Thanh Thành, vì thế liền cố chấp nói:

“Không chán đâu, em thấy hay mà.”

Tuy nói là thế nhưng phim chưa chiếu được đến nửa thì Dương Diệp Tây đã ngủ quên từ lúc nào.

Cố Thanh Thành quay sang nhìn cậu, thấy đầu Dương Diệp Tây ngoẹo hẳn sang một bên, hắn liền chỉnh lại gối rồi để cậu nằm xuống.

Sau đó Cố Thanh Thành cứ giữ nguyên tư thế ngắm cậu ngủ, hắn vén tóc mái cậu lên, hôn xuống một cái, rồi lại nhéo nhéo má cậu.

Thế nhưng Dương Diệp Tây vẫn ngủ không hay biết gì.

Cố Thanh Thành lại tranh thủ hôn cậu thêm cái nữa, hắn bật cười:

“Sao em lại ngốc thế không biết được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play