Khi Dương Diệp Tây tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn, bên ngoài vẫn còn mưa nhưng trong phòng đóng cửa nên cũng không nghe rõ tiếng.

Cậu vùi mình trong chăn nhìn xung quanh.

Trời mưa, căn phòng thơm thoảng mùi gỗ, ánh đèn màu quýt ấm áp và Cố Thanh Thành ngồi yên trên ghế lật từng trang sách.

Tất cả hòa quyện tạo nên một bức tranh an yên đến lạ.

Dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Cố Thanh Thành rời mắt khỏi trang sách, sau đó hắn liền thấy nhóc con nằm trên giường.

Đôi mắt em vẫn còn mơ màng, trông thơ ngây như chú nai đi lạc.

Hắn khẽ cười.

Dương Diệp Tây bị phát hiện nhìn lén, cậu vô thức kéo chăn cao hơn và chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

“Có mệt không?”

Cậu nghe hắn hỏi thì lắc đầu, sau đó lại nghĩ có lẽ Cố Thanh Thành sẽ không nhìn thấy nên lại nói thêm:

“Không mệt.”

Cố Thanh Thành gật đầu, hắn hỏi tiếp:

“Anh hâm nóng đồ ăn cho em nhé?”

Dương Diệp Tây dụi mắt, cậu đáp:

“Vâng.”

Chỉ trong thoáng chốc, Cố Thanh Thành đã sững người lại, nhưng ngay sau đó hắn liền xuống bếp hâm lại đồ cho Dương Diệp Tây.

Bọn họ đợi một lúc thì có đồ ăn.

Dương Diệp Tây ngồi trên ghế, cậu nhận lấy cốc trà gừng mà Cố Thanh Thành đưa rồi ngoan ngoãn nhấp từng ngụm.

Sau đó cậu nhìn xuống hai tô cháo trên bàn thì lại cất lời:

“Anh chưa ăn tối à?”

Cố Thanh Thành đáp:

“Bây giờ anh mới đói.”

Cậu nghe vậy thì im lặng, cố gắng xua đi mấy ý nghĩ vớ vẩn trong đầu rồi cúi xuống đưa từng thìa cháo vào miệng. Đã lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác bình yên thế này.

Ăn xong được một lúc, Dương Diệp Tây hỏi Cố Thanh Thành:

“Anh có muốn tắm trước không?”

Người kia nghe thế liền nói:

“Anh tắm rồi.”

“Vậy thì em đi tắm đây.”

“Ừm.”

Dương Diệp Tây nói xong thì đi lấy quần áo. Cậu đứng trước tủ đồ một lúc, cuối cùng lựa chọn bộ đồ ngủ hình con vịt vàng.

Dương Diệp Tây vẫn còn cảm thấy hơi mông lung, không biết có phải do lâu rồi không uống rượu không. Chứ cậu cứ có cảm giác mình đã quên gì đó. Thế là trong lúc tắm cậu cứ nghĩ vẩn vơ mãi.

Phải đến khi Dương Diệp Tây rửa mặt, xúc cảm từ chiếc khăn cọ lên mới khiến cậu sực nhớ ra: Là trong lúc cậu mơ hồ, có ai đã lau người cho cậu, động tác thật dịu dàng, giọng nói cũng đong đầy sự cưng chiều như đang dỗ trẻ con.

Vì chẳng nhớ được hình ảnh gì nên lại càng khiến cảm giác bị phóng đại lên. Dương Diệp Tây bưng lấy hai bên má nóng bừng, cứ đứng thất thần một lúc lâu.

Bỗng nhiên cậu lại nhớ tới lời nhắn mà cậu tình cờ lấy được từ que kẹo kia: “Hãy chủ động hơn.”.

Còn có cả bút nữa, cậu vẫn chưa đưa bút cho Cố Thanh Thành. Bây giờ món quà ấy vẫn nằm trong túi áo khoác của cậu.

Mãi lâu sau Dương Diệp Tây mới ra khỏi nhà tắm, vừa mở cửa ra thì đã thấy Cố Thanh Thành vẫn đang đọc sách.

Hình như má cậu lại nóng lên rồi…

Đúng lúc này Cố Thanh Thành đưa mắt về phía cậu, Dương Diệp Tây vội lảng đi chỗ khác, tiếp đó mới lúng túng nói:

“Em cũng muốn đọc sách.”

Rồi cậu đi về phía giá sách và chọn bừa một quyển.

Dương Diệp Tây cảm thấy tối nay trôi chậm hơn bình thường và cậu không thể nào tập trung vào quyển sách trên tay, cứ vừa lơ đễnh lật một trang thì lại ngước lên nhìn Cố Thanh Thành một cái.

Trong đầu vẫn còn đang nghĩ làm sao để đưa bút cho người trước mặt.

“Em buồn ngủ rồi à?”

Cố Thanh Thành thấy nhóc con cứ thậm thà thậm thụt một lúc lâu thì cũng hơi buồn cười nhưng vẫn phải nén lại, tỏ ra không biết mà hỏi.

Dương Diệp Tây vừa đụng phải ánh mắt hắn thì đã theo phản xạ gật đầu.

“Vậy đi ngủ thôi, em lên giường trước đi rồi anh tắt điện.”

Cố Thanh Thành vừa gấp sách lại vừa bảo.

Lúc này Dương Diệp Tây lại thấy rối rắm, cậu không muốn khoảnh khắc này cứ vậy trôi qua.

“Từ từ đã.”

Cậu vội nói.

Cố Thanh Thành mới đứng lên đã nghe thấy tiếng cậu thì lại quay qua hỏi:

“Sao thế?”

Dương Diệp Tây mím môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm chạy ra chỗ giá treo áo khoác. Cậu lấy ra một cái hộp nhỏ trong ánh mắt tò mò của Cố Thanh Thành.

“Em đã mua nó cho anh.”

Cũng đều lớn cả rồi, vậy mà cậu vẫn phải cố nén sự xấu hổ để nói ra.

Cố Thanh Thành ngơ ra một lúc mới biết hóa ra không phải là mình đang mơ, Dương Diệp Tây tiến về phía hắn, đưa cho hắn chiếc hộp nhung màu đen đẹp đẽ.

“Anh mở ra xem có thích không?”

Vì không muốn bị phát hiện nên cậu đã không lấy túi về, chỉ có logo in trên cái hộp là dấu hiệu cho biết đó là cửa hàng mà họ đã cùng đến vào hôm qua.

“Hôm trước em thấy nó, cảm giác rất hợp với anh.”

Tuy gương mặt Dương Diệp Tây vẫn một vẻ lạnh lùng nhưng đôi tai nhiễm sắc hồng đã bán đứng cậu.

Cố Thanh Thành nhận lấy cái hộp, nâng niu như vật báu mà mở ra.

Khi hắn nhìn thấy vật bên trong, hắn đã ngưng lại một lát rồi bật cười.

Dương Diệp Tây chả hiểu ra sao, cứ thấy Cố Thanh Thành cười mãi. Nhưng trông người nọ vui lắm, có lẽ là anh ấy thích nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play