Thói quen quả là một thứ đáng sợ.
Cho dù Cố Thanh Thành đã đối xử như thế với Dương Diệp Tây nhưng cậu vẫn vô thức dựa vào hắn khi cảm thấy bất lực.
“Anh xin lỗi.”
Cố Thanh Thành nâng mặt cậu lên, bàn tay hắn áp vào má cậu, ngón tay vụng về lau đi từng giọt nước mắt.
Dương Diệp Tây không ngừng được, bao nhiêu uất ức suốt thời gian này đều dồn đến theo tiếng khóc òa của cậu.
Cố Thanh Thành vội ôm lấy cậu, hắn luống cuống nói:
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không nên như thế với em.”
Dương Diệp Tây không đẩy hắn ra, cậu nghe thế thì khóc càng to.
“Ổn rồi, anh đưa em về nhà nhé? Không sao nữa rồi mà.”
Hai người cứ như thế một lúc lâu, mãi sau Dương Diệp Tây mới ngừng được.
Cố Thanh Thành vỗ lưng cho cậu đến khi tiếng nức nở nhỏ dần.
“Em lên đi, anh cõng em.”
Hắn quay lưng về phía cậu và cúi xuống.
Dương Diệp Tây do dự một lát rồi mới leo lên.
Suốt dọc đường hai người chẳng nói gì với nhau.
Cố Thanh Thành đưa cậu về đến căn biệt thự họ đang ở, hắn toan cõng cậu về phòng thì đã nghe Dương Diệp Tây nói lý nhí:
“Em không muốn vào đó.”
“Ừ thế không vào nữa.”
Cố Thanh Thành chiều theo ý cậu.
“Bây giờ em về nhà luôn được không?”
Dương Diệp Tây bám vào vai Cố Thanh Thành ý muốn hắn thả mình xuống.
Cố Thanh Thành để cậu trượt từ từ khỏi lưng mình, hắn buồn bã nói:
“Em mới khóc xong, mau đi tắm rồi ra ăn một bữa là vừa. Nếu không sẽ không có sức.”
Thực tâm Dương Diệp Tây không hề muốn, nhưng cậu chỉ sợ mình từ chối sẽ khiến Cố Thanh Thành phật lòng nên vội làm theo.
Khi cậu tắm xong thì Cố Thanh Thành đã sắp xếp xong vali của cậu ở một bên.
Đúng là ăn xong bữa đó hắn liền đưa cậu về.
Suốt cả quá trình từ lúc tắm đến ăn và ngồi máy bay, Dương Diệp Tây đều thấp thỏm, chỉ sợ đột nhiên Cố Thanh Thành đổi ý giữa chừng.
Hắn đưa cậu về tới tận cổng nhà, Dương Diệp Tây không đợi được nữa liền mở cửa lao ra.
Cố Thanh Thành vội giữ tay cậu lại, nhưng khi hắn thấy ánh nhìn sợ sệt của người kia thì vội thả ra.
“Điện thoại của em.”
Dương Diệp Tây nhìn vật trong tay hắn, cậu mím môi cầm lấy rồi chạy ra khỏi xe.
Lần này không có ai giữ cậu nữa, Dương Diệp Tây cũng không dám quay đầu lại.
Dù đã về đến nhà nhưng cậu vẫn bất an, cửa phòng cũng chẳng dám đóng.
Dương Diệp Tây cứ có ảo giác như một lúc nào đấy Cố Thanh Thành sẽ đột nhiên lao vào phòng cậu, nhưng nếu đóng cửa lại thì cậu lại thấy bản thân mình vẫn đang bị nhốt, cả đêm cứ thấp thỏm không yên.
Mãi đến khi tờ mờ sáng, thần kinh cậu mới từ từ được thả lỏng, cậu bò ra khỏi ổ chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Điện thoại chợt rung lên.
Cha mẹ Dương Diệp Tây gửi cho cậu một tấm ảnh, họ đang ở nơi cách cậu rất xa, múi giờ nhanh hơn ở nhà 5 tiếng.
Đúng rồi, trên đường về Cố Thanh Thành đã nói là cả nhà cậu đang đi du lịch.
Bây giờ người làm đều nghỉ hết, chỉ có người giúp việc cuối tuần đến dọn dẹp một lần.
Hóa ra trong suốt một tháng bị nhốt ở căn phòng kia, Cố Thanh Thành đã thay cậu trả lời tin nhắn của người nhà.
Bấy giờ Dương Diệp Tây rất muốn nói gì đó với cha mẹ, nhưng cậu không biết phải nói gì hết, nước mắt cứ ứa ra từng giọt.
Cuối cùng cậu đã chọn cách trốn chạy khỏi thực tại, cả ngày chỉ biết nhốt mình trong phòng.
Dương Diệp Tây không bao giờ nhận mình là người dễ khóc, nhưng số lần cậu rơi nước mắt trong thời gian này nhiều hơn cả mấy năm cộng lại.
Người duy nhất mà cậu còn liên hệ là Cao Y Tinh, hai người đã nói chuyện với nhau rất nhiều, dường như y trở thành nhánh cây mà Dương Diệp Tây cố gắng bám víu trước khi rơi xuống vực thẳm.
Còn về phía gia đình, đã có nhiều lần Dương Diệp Tây muốn mở lời, nhưng cuối cùng lại thôi.
Dù cậu biết rằng Cố Thanh Thành quá quen thuộc mình, cách nhắn tin của hắn với cha mẹ cậu không khác gì chính bản thân cậu đang nhắn. Nhưng cậu vẫn cảm thấy tổn thương khi họ không nhận ra con trai mình.
Lại qua thêm một tuần, có lẽ gia đình cậu sắp về, Dương Diệp Tây nhìn bản thân trong gương, vẫn quá hốc hác và nhợt nhạt.
Lỡ như để họ biết thì sao?
Cuối cùng Dương Diệp Tây lựa chọn đồng ý lời mời của Cao Y Tinh, theo y đi chơi mấy hôm.
“Ôi, trông cậu khác thật đấy.”
Khi mới gặp lại nhau, Cao Y Tinh đã nói thế.
Sau đó hai người cùng trốn về một vùng quê.
“Bố mẹ cậu không nói gì à?”
“Không, tôi nói với họ tôi về nhà bạn chơi mấy ngày rồi.”
Dương Diệp Tây nói xong thì quay qua nhìn người bên cạnh:
“Còn cậu thì sao?”
Cao Y Tinh chỉ cười nhạt:
“Tôi ấy à? Họ không quan tâm tôi đâu.”
Thì ra những người bên ngoài luôn tràn đầy năng lượng cũng có những mặt tối bên trong họ.
Dương Diệp Tây và Cao Y Tinh, hai con người đều mang trong mình tổn thương đã tận hưởng những ngày hè cuối cùng của tuổi 17.
Họ không cần quan tâm đến những mệt mỏi và áp lực xung quanh nữa, cứ thế thả trôi bản thân rong ruổi khắp mọi nơi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Dương Diệp Tây cảm thấy được tự do.
Người ấy thật sự đã giúp nỗi đau đớn của cậu được nguôi ngoai.
Dương Diệp Tây không rõ liệu tình cảm của mình có gọi là yêu chưa, nhưng trong khoảnh khắc nào đó Dương Diệp Tây tuổi 17 đã rung động trước Cao Y Tinh 17 tuổi.