“Diệp Tây, Diệp Tây.”
Có người lay lay Dương Diệp Tây dậy.
Bẵng đi 2 năm trời, chẳng mấy chốc Cố Thanh Thành đã lớp 12, còn cậu lên lớp 10.
Dương Diệp Tây cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, hình như là một vài đoạn ký ức ngày xưa.
Cậu hướng ánh mắt còn nhập nhèm buồn ngủ về phía người đối diện, chỉ thấy người kia cười cười rồi nhéo má cậu.
Dương Diệp Tây bĩu môi, sau đó lại nằm nhoài xuống bàn.
“Sao em còn ở đây? Không xuống tham gia với mọi người à?”
Dương Diệp Tây không biết tại sao Cố Thanh Thành lại tìm được mình ở đây, cậu lắc đầu và nói:
“Tiết mục của lớp em xong rồi nên cũng không còn việc gì nữa, lát xuống xem trận chung kết của anh thôi.”
Cố Thanh Thành bật cười:
“Thế giờ có muốn xuống với anh luôn không?”
Dương Diệp Tây chỉ thoáng ngơ ra vài giây, sau đó lại vui vẻ nói:
“Đi luôn chứ! Em là cổ động viên số một của anh mà!”
Cậu nhanh chóng thay gương mặt buồn ngủ thành vẻ hoạt bát thường ngày.
Hai người sóng vai nhau cùng đến địa điểm thi đấu cờ vua.
Trong lúc đi, Dương Diệp Tây có thể cảm nhận được những ánh nhìn hướng về phía bọn họ, đây là chuyện thường như cơm bữa và cậu cũng đã quen.
Dương Diệp Tây đoán có lẽ mọi người đang chú ý đến Cố Thanh Thành, vì dù sao hắn cũng luôn tỏa sáng. Giống như bây giờ, cậu hòa cùng bao nhiêu người khác ngồi trên khán đài nhìn xuống dưới.
Dương Diệp Tây thất thần trông bóng dáng người kia, cậu không còn giữ được vẻ mặt hoạt bát với Cố Thanh Thành như vừa nãy nữa.
Bắt đầu từ ngày cậu nhận ra mình là tội lỗi gây nên tai nạn của Cố Thanh Thành, cậu đã không còn cười nhiều như trước.
Sau đó cậu dần lớn lên, cũng bẳt đầu thấy lo sợ về chuyện hôn ước của bản thân mình.
Kết hôn với Cố Thanh Thành ư? Nghe thật lạ lẫm. Cậu thích hắn, nhưng hẳn là kiểu một đứa em vẫn luôn dựa dẫm vào anh trai mình. Thế nên, thật kỳ cục khi nghĩ rằng một người mình luôn coi là người thân trong gia đình một ngày nào đó sẽ trở thành người yêu, hay xa hơn nữa là chồng mình…
Chưa kể cậu cũng lờ mờ hiểu hơn rằng cuộc hôn nhân này không chỉ là câu chuyện của cậu và Cố Thanh Thành, đó là mối liên hệ mật thiết về lợi ích giữa cả hai nhà bọn họ.
Thật áp lực.
Dương Diệp Tây cứ lửng lơ giữa ranh giới của việc làm một đứa trẻ vâng lời và việc bộc lộ bản chất thật của cậu.
Liệu bọn họ có thất vọng không?
Cậu ngồi thất thần suốt từ lúc buổi đấu bắt đầu đến lúc Cố Thanh Thành được trao huy chương.
“Em có thích nó không?”
Dương Diệp Tây đang nhìn tấm huy chương màu vàng đeo trên cổ Cố Thanh Thành thì nghe hắn hỏi.
Dương Diệp Tây nửa đùa nửa thật nói:
“Anh hỏi làm gì? Định cho em à?”
Cố Thanh Thành nhẹ nhàng gật đầu rồi bảo:
“Anh cho em.”
Hồi nhỏ cậu từng rất thích những tấm huy chương lấp lánh, có lần còn vòi vĩnh Cố Thanh Thành cho mình một tấm. Cố Thanh Thành chưa bao giờ từ chối về chuyện này, chỉ cần cậu muốn thì hắn sẽ cho cậu.
Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi.
Dương Diệp Tây biết mình đã lớn, cậu cũng không muốn đòi Cố Thanh Thành như thế nữa, vì thế chỉ nói:
“Em đùa thôi, anh cứ giữ lại đi. Đến chiều đội em thắng là em cũng có huy chương mà.”
Sau đó cậu lại nói chuyện mới:
“Cũng đến trưa rồi, đội em hẹn nhau đi ăn, thôi em đi trước nhé.”
Cố Thanh Thành nghe thế thì hỏi ngay:
“Mọi người định ăn gì thế? Phải chú ý ăn gì đảm bảo, đừng ăn linh tinh, hơn nữa chiều còn thi đấu…”
Dương Diệp Tây biết người kia còn định nói nhiều hơn thì nhanh chóng ngăn lại:
“Tụi em biết mà, anh yên tâm. Bây giờ em phải đi mau kẻo mọi người đợi. Anh cũng đi ăn đi nhé.”
Nói xong thì vẫy tay chào Cố Thanh Thành rồi chạy đi mất.
Cố Thanh Thành đứng thất thần nhìn theo bóng lưng cậu, có một khoảng thời gian hắn từng cảm thấy cậu thay đổi, nhưng hắn chưa kịp nhìn kỹ lại thì cậu đã trở về trạng thái vui vẻ như một đứa trẻ. Chút ủ rũ và mệt mỏi của người kia dường như chỉ là ảo giác của hắn.
Cố Thanh Thành đã phải đợi đến chiều để được nhìn thấy Dương Diệp Tây lần nữa.
Hắn ngồi trên khán đài, xem “cậu bạn áo số ba đẹp trai quá” trong miệng mọi người thi đấu.
Một Dương Diệp Tây rạng rỡ đang ở trước mặt hắn thật tuyệt đẹp làm sao.
Hắn bị hút vào từng chuyển động của cậu, từ khi Dương Diệp Tây ở dưới sân đấu, hắn ở trên khán đài đến lúc này – hắn nhìn cậu vui vẻ chạy về phía mình để khoe về tấm huy chương vàng mà đội vừa đạt được.
“Em đã nói với anh rồi mà, rằng tụi em kiểu gì cũng lấy được huy chương vàng!”
Cố Thanh Thành không tiếc lời khen:
“Diệp Tây lúc nào cũng giỏi hết.”
Dương Diệp Tây lại càng vui vẻ hơn, cậu tiến gần về phía Cố Thanh Thành.
Khoảnh khắc tay Dương Diệp Tây phớt qua cổ Cố Thanh Thành, hắn liền chững lại, trên cổ được đeo lên tấm huy chương lấp lánh.
Suýt chút nữa thì hắn đã tưởng cậu định ôm mình.
“Em cho anh tấm huy chương này đấy.”
Nhưng Cố Thanh Thành nào có tập trung được nữa, hắn vẫn chìm trong khoảng khắc người kia vòng hai tay lên vai hắn.
Chỉ một cái chạm gần gũi đã khiến lòng hắn nổi sóng.
Đã bao lâu rồi bọn họ không ôm nhỉ?
“Anh có thích không?”
Dương Diệp Tây mong đợi nhìn hắn.
Cố Thanh Thành nhanh chóng trở lại thực tế, hắn đáp:
“Thích chứ, rất thích là đằng khác.”
Thích hình ảnh Dương Diệp Tây chạy nhảy trong sân, làn da cậu trắng, hai má lại đỏ hồng, từng giọt mồ hôi tinh mịn vương trên da thịt cậu.
Cảm giác như muôn vàn tia sáng đều vây quanh em.
Dương Diệp Tây là chàng tinh linh nhỏ.
Thích em, rất thích em.
Yêu em, rất yêu em.