Nhưng mà rốt cuộc Trưởng công chúa đã cho nàng uống thứ gì chứ? Thẩm Nhiêu vừa bước ra khỏi chỗ đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bụng không nhịn được quặn đau, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đầu óc nàng càng lúc càng mơ mơ màng màng hơn không biết phải đi đâu về đâu, cũng không biết đang đi đến một nơi hẻo lảnh nào. Nàng thật sự chịu không nổi nữa, trước mắt một mảnh tối tăm, thân mình mềm nhũn cứ thế ngã xuống.
Trong con đường yên ắng, lá cây vẫn còn đọng lại những giọt sương, Cẩm Y Vệ phóng ngựa đi qua, những giọt sương từ từ nhỏ xuống.
Vào tới đô thành Đại Ninh, đi tới một con phố một người mặc trang phục kỳ lân cưỡi ngựa đến nghênh đón Cẩm Y Vệ, mỉm cười nói: “Lão đại, ta biết là người sẽ đi ngang qua đây! Ta đến đây để chúc mừng người.”
“Ta sợ là ngươi muốn chết.” Tạ Cẩn ghìm ngựa dừng lại, không kiên nhẫn nhìn hắn ta để những người khác đi trước.
Lục Viễn gãi đầu nói: “Thuộc hạ tới đây là muốn nói tin tức tốt cho người nghe.”
“Có rắm mau thả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT