La Quốc Khánh thấy bước chân của bọn họ lại chậm lại, ông hắng giọng nhắc nhở: “Miệng mọc dưới chân hết à, nhanh lên, với tốc độ này, đến trời tối mịt mù cũng không về được nhà.”
“Ah, xa đến vậy sao?”
“Không phải chứ tớ đói muốn chết rồi.”
Phàn nàn thì phàn nàn, tăng tốc vẫn phải tăng tốc.
Tư Ninh Ninh bị cuốn vào đám đông, đi bộ dọc theo đại lộ khoảng hơn 40 phút, sau đó rẽ vào đường mòn và đi bộ thêm mười phút nữa.
Đi được một đoạn về phía trước, liền nghe thấy rõ ràng tiếng chim chóc bay lượn, hương hoa cỏ, cây cùng với hương đất liên tục thấm vào trong hơi thở.
Tư Ninh Ninh hít một hơi thật sâu, phát giác bọn họ đã bước vào địa bàn núi lớn.
Dưới chân sườn núi cho người người đi lại, có vẻ khá chật vật, con đường hơi hẹp bước chân lại vững vàng, vừa nhìn chính là người thường hay đi.
Bên trái phương hướng gần đỉnh núi, thân cây thẳng tắp rậm tạp, tán cây cao nhất, dày đặc che trời.
Ngọn núi bên phải dốc xuống, tán cây không đồng đều, ánh nắng chiếu vào con đường mòn trên sườn núi từ kẽ hở của cành lá, xua tan bóng tối của rừng sâu.
Đi sâu hơn xuống dưới, ngoại trừ cành lá rậm rạp, không thấy gì khác, có thể nghe rõ róc rách tiếng nước.
Không khí trong lành, hệ sinh thái tuyệt hảo, là địa phương rất tốt. Tư Ninh Ninh đánh giá xung quanh.
Từ Thục Hoa hỏi: "Ở đây phía dưới có sông sao ạ?"
La Quốc Khánh hất cằm về phía trước: "Có một nhánh của sông Hoàng Hà ở đầu kia của ngọn núi. Bên này nhiều núi, thâm sơn cùng cốc, mương, suối nhiều, nói theo văn hóa các cậu là sơn tuyền, dòng suối nhỏ."
Đại đội Cát Lĩnh là đại đội duy nhất ở thị trấn Ba Hà vùng núi vây quanh, không riêng bốn đội sản xuất phân tán, xã viên mỗi đội sản xuất cũng rải rác khắp nơi.
Lúc nhận tin thanh niên trí thức được phân đến đại đội, La Quốc Khánh vốn định sắp xếp người vào tổ sản xuất thứ hai.
Đất ở đó rộng rãi, ruộng cũng nhiều, cần nhiều nhân lực giúp đỡ.
Tình hình hiện tại đám thanh niên trí thức này có mấy đồng chỉ nữ, trắng nõn, văn nhược, đừng nói là hỗ trợ, không kéo chân sau đã là không tồi rồi, lại còn một cô gái đặc biệt xinh đẹp, an bài qua đó, Quốc Khánh quá không yên tâm.
Suy xét trước sau, La Quốc Khánh thay đổi chủ ý, không đưa người đi đường vòng sang đội sản xuất thứ hai mà đưa đến đội sản xuất thứ ba.
So với ba đội sản xuất còn lại, đội sản xuất thứ ba dân cư đông hơn một chút cũng là đội duy nhất có tổ bảo an.
Thông thường, đội bảo vệ sẽ đi tuần theo thời gian để để phòng hồ lớn, heo rừng.
Mấy đứa nhỏ này an bài sang đó cũng tiện coi chừng.
Dọc đường đi, La Quốc Khánh dặn dò xuống dưới.
Trong núi sâu có hổ, ngày thường không có việc gì thì đừng đi vào núi làm gì, muốn đi lên trấn hoặc là đi nơi nào thì các đồng ý kết bạn cùng với xã viên, tổ đội cùng đi. Đường núi quanh co, đi lạc không dễ tìm người.
“Mùa này thì đại khái công việc chính là cấy mạ, trồng khoai lang đỏ. Mấy việc linh tinh như làm cô, bắt sâu, tưới cây. Đến lúc gặp đội trưởng đội sản xuất thì sẽ an bài cho các đồng chí.”
“Các đồng chí làm bao nhiêu thì bấy nhiêu công điểm. Công điểm ứng với lương thực. Ở nơi này của chúng ta, cho dù là công xã, đại đội hay là đội sản xuất đều đối xử bình đẳng, nếu các đồng chí cảm thấy bất bình thì có thể đến chỗ tôi cáo trạng, tôi làm chủ cho các đồng chí.”
"Nhưng có những lời tôi phải nói với các đồng chí, nếu có đồng chí không thành thật, nghĩ đến những thứ lung tung, làm bậy đến lúc đó làm sai phải chịu phạt, mặc kệ các đồng chí là ai."