Giọng Tưởng Nguyệt vừa rơi xuống, lại bị đại đội trưởng câm như hến trước mặt mở miệng hỏi Tư Ninh Ninh: “Đồng chí này ở đâu biết được phương nam có nơi trồng được ba vụ lúa nước?”
La Quốc Khánh là người phương nam chính cống, cả đời cày cấy ruộng đất, hàng năm, dân thường kiệt quệ vì làm ruộng, ông chưa từng nghe nói qua nơi nào có thể trồng ra được ba vụ lúa nước một năm.
La Quốc Khánh không có ác ý, chỉ là tò mò, nhưng câu nói này rơi vào tai Tường Nguyệt, nó quá ngọt ngào, quá êm tai, tương đương với việc La Quốc Khánh vả vào mặt Tư Ninh Ninh.
Cao hứng, Tưởng Nguyệt cực kỳ vui vẻ, còn không kịp cười nhạo thì Tư Ninh Ninh lại mở miệng.
“Cháu trước đây rất thích đọc sách. Trong sách có viết lưu vực sông Trường Giang nằm trong vùng cận nhiệt đới, lúa nước trồng một năm hai vụ. Phía bắc sông Trường giang, ở vĩ độ cao chỉ có thể trồng mỗi năm một vụ. Đảo Hải Nam ở vùng nhiệt đới, nhiệt lượng sung túc có thể trồng được một năm ba vụ.”
La Quốc Khánh gật đầu, ừm một tiếng. Kỳ thật ông chưa nghe đến đảo Hải Nam, nhưng Tư Ninh Ninh miêu tả về hai phía Bắc Nam sông Trường Giang rất đúng.
La Quốc Khánh không dám đánh giá có đúng là có nơi gọi là "đảo Hải Nam" có thể trồng ba vụ lúa nước hay không, ít ra ông có thể xác định được một điều.
Đó chính là, Tư Ninh Ninh thực sự có hiểu biết nhất định về khía cạnh này.
Tưởng Nguyệt vốn tưởng rằng chuyện này sẽ phát triển thêm, nhưng không ngờ sau khi La Quốc Khánh nói "ừm" thì không còn nói gì nữa.
Tưởng Nguyệt không thấy được Tư Ninh Ninh mất mặt thì không cam lòng, cố ý chen ngang châm chọc: “Gớm, cậu đã từng tới đảo Hải Nam sao? Nói như đúng rồi, ai biết thật hay giả.”
Mọi người đi dọc đường, nhàm chán quá nên mới nói chuyện phiếm, ai đâu để ý đảo Hải Nam có thể trồng được ba vụ lúa nước hay không.
Lời Tường Nguyệt nói ra không khí đột nhiên lạnh xuống, mọi người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, có chút xấu hổ.
“Hè năm 1970, Viên lão sư ở đảo Hải Nam thành công thí nghiệm ba vụ lúa nước thành công, cùng năm
này thành quả đã được đăng lên khắp các nhật báo ở thành phố lớn."
Tư Ninh Ninh vẻ mặt một lời khó nói hết, nhìn Tưởng Nguyệt, thật sự rất bất lực với con người này: "Đây là sự kiện mới xảy ra hai năm, cậu cho dù không đọc sách xem báo thì cũng nghe nói đâu đó chứ?"
Tuy rằng ở đời sau, kinh tế phát triển, Hải Nam trồng ba vụ lúa nước vẫn chưa đạt được cái gọi là quy mô mở rộng thế nhưng trong cái thời đại ăn không đủ no này, thành quả kia chính là một cột mốc lịch sử, đại đa số người đều ấn tượng.
Tưởng Nguyệt há mồm, chẳng thể nói được cái gì.
Không đọc sách? Không xem báo? Đây là nói cô không có kiến thức.
Tống Thư Hãn, một nam thanh niên trí thức mở miệng: "Có vẻ là như vậy. Khi tớ học năm nhất trung học cơ sở, có nghe giáo viên đề cập qua chuyện này, cơ mà tớ chưa bao giờ làm nông.…
Tống Thư Hãn so với 3 thanh niên còn lại trắng nhất, lớn lên lịch sự văn nhã, kính gọng tròn trên sóng mũi, mang chút khí chất thư sinh thời Trung Hoa Dân Quốc.
Vừa nói chuyện, cậu ấy vừa ngượng ngùng cười: “Là, là nghe cũng không kỳ lắm.”
Mấy thanh niên khác hùa theo trêu: “Haha, lần này cậu phải nhớ kỹ á, hiện tại đây không phải giáo viên đâu, là đồng chí thanh niên trí thức Tư.”
Tống Thư Hãn liếc nhìn Tư Ninh Ninh, sờ sờ sau đầu xấu hổ gật đầu.
Tư Ninh Ninh không phải là người không biết pha trò, bầu không khí mọi người không tồi, cô không nên nói quá nhiều lời, cọ cọ mũi cùng mọi người cười thật tươi.
Tưởng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sắc mặt kém đến cực điểm, lúc này nói cái gì đều là dư thừa, câm miệng không lên tiếng.