Nữ Phụ Độc Ác Giác Ngộ Rồi

Chương 8: Sự kỳ lạ của anh trai


2 tháng

trướctiếp

Cơn mưa xối xả ập vào thành phố, suốt nhiều tiếng đồng hồ vẫn không có dấu hiệu giảm bớt. Các tòa nhà chọc trời khuất sau mây mù, đang là ban ngày nhưng lại xám xịt u ám. Mưa lớn khiến hầu hết tuyến đường xảy ra tình trạng kẹt xe. Đường xá ngập trong làn nước đục ngầu. Ở mấy đoạn trũng thấp, nước ngập cả bánh xe, tràn vào nhà dân, rác trôi nổi lềnh phềnh. Xe chết máy la liệt, xe máy thì còn đẩy bộ đi được, ô tô thì chỉ có thể nằm im một chỗ. Nhà nhà cầm gáo cầm xô, múc nước trong nhà đổ ra ngoài. Người thì trùm áo mưa lội bì bõm, người thì lôi cả ghe nhỏ ra chèo.
Trong hành lang bệnh viện chật kín người, đa số là phụ huynh dẫn con em đi khám. Mùa mưa năm nay vừa lúc trúng ngay đợt dịch cúm, trẻ em đề kháng yếu sơ hở là bệnh ngay.
Minh Quân đang chuẩn bị truyền nước cho một bạn nhỏ. Cậu bé được đưa tới bệnh viện trong tình trạng sốt ly bì. Vì số lượng bệnh nhân đông, các y tá vừa phải xử lý trong phòng khám, vừa phải giữ trật tự ngoài hành lang, bận không kịp thở nên Minh Quân không nhờ các cô mà tự làm.
Gần đây trạng thái của anh không tốt lắm, thường suy nghĩ linh tinh rồi mất tập trung. Anh cố ép mình làm việc để quên đi những thứ vẩn vơ trong đầu nhưng bóng hình quen thuộc ấy vẫn hay bất ngờ xuất hiện trong trí nhớ. Chẳng hạn như lúc này, anh tìm được ven trên cổ tay bệnh nhân, chuẩn bị đâm kim truyền nước, trong đầu lại chợt vang lên một tiếng "Anh ơi" đầy dịu dàng. Bàn tay anh run lên, trong tích tắc đâm lệch đi, máu bắn ra, đứa trẻ khóc ré lên.
Anh vội hoàn hồn, lấy bông cầm máu ra. Mẹ đứa bé sốt ruột ở một bên dỗ dành con, không hề nhận ra vẻ mặt bác sĩ trông rất khó coi. Sau khi băng lại vết thương, anh tiếp tục cắm kim truyền nước. Lần này rất thuận lợi, đứa bé lúc đầu còn đau đớn nhưng sau đó cũng ngủ thiếp đi. 
Một ngày làm việc vất vả kết thúc, sau khi thay ca trực, Minh Quân không về nhà ngay mà vào nhà vệ sinh xối nước rửa mặt.  Mặt gương phản chiếu một gương mặt đẹp nhưng tái nhợt, quầng mắt hơi thâm vì thiếu ngủ khiến người ta nhìn vào sẽ thấy anh thật mong manh. Chỉ có những người quen lâu mới biết thật ra tính anh rất lạnh lùng và cố chấp, thậm chí có phần nổi loạn. Năm xưa cha mẹ muốn anh thừa kế công ty, anh nhất quyết không chịu, sống chết đòi học y dù bản thân anh chẳng mấy mặn mà với cái nghề này. Anh thi vào trường đại học y dược, trở thành bác sĩ khoa nội, cả ngày lui tới bệnh viện chỉ đơn giản là muốn chống đối gia đình.
Vai anh chợt bị người khác vỗ nhẹ. Anh quay đầu, nhìn thấy Thái, một đồng nghiệp của anh, lúc trước từng là đàn anh trong trường đại học. Thái nhìn dáng vẻ chật vật của anh thì nhíu mày: “Gần đây anh thấy chú có vẻ mất tập trung. Có chuyện gì sao?”
Minh Quân lắc đầu, bảo rằng mình chỉ hơi thiếu ngủ một chút lại nghe thấy Thái thở dài: “Anh không biết chú bị làm sao nhưng chú phải nhớ bản thân mình là một bác sĩ. Trách nhiệm của bác sĩ là cứu chữa bệnh, việc này yêu cầu sự tập trung tuyệt đối, không được phạm sai lầm dù chỉ một chút. Bây giờ đang mùa cảm cúm, bệnh viện sắp đến đà quá tải rồi, chú mà còn không chỉnh đốn bản thân, để lỡ xảy ra chuyện thì không gánh nổi đâu. Hết ca rồi thì về nghỉ ngơi đi cho có sức mai trực tiếp.”
Nói xong Thái xoay người đi vào phòng vệ sinh. Minh Quân khóa vòi nước lại, lau khô tay rồi ra ngoài. Lúc cầm lấy vô lăng, anh lại không muốn nhúc nhích. Gần đây anh không muốn về nhà, không khí trong nhà khiến anh khó chịu không thở nổi. Bao đêm liên tiếp anh đều nằm mơ. Trong giấc mơ, bối cảnh mỗi lần mỗi khác, điểm chung duy nhất là bóng người nhỏ bé quen thuộc kia. Những giấc mơ ấy đều kết thúc bằng hình ảnh người ấy quay lưng bỏ đi, anh tỉnh lại lúc trời còn chưa sáng, sau đó đầu óc nặng nề, không ngủ lại được nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp