Chim Hỉ Thước đậu trên cành đào ngoài cửa sổ ríu rít gọi, khi Vân Kiều từ từ thức dậy thì mặt trời đã lên cao.
Nhớ tới Phó Dung Chương bị thương phải thay băng, nàng vội ngồi dậy xem qua, không thấy Phó Dung Chương đâu.
Sờ lên vị trí bên cạnh, đã lạnh.
Trong lòng nảng hoảng hốt, nhìn quanh phòng một vòng thấy Phó Dung Chương đang nửa nằm trên sạp la hán bên ngoài, nghiêng đầu phê duyệt tấu chương.
Thấy hắn vẫn ổn, Vân Kiều âm thầm thở dài một hơi.
Lại nhìn kỹ hắn, dáng vẻ vùi đầu chăm chú nghiêm túc, khi thì nhíu mày, khi thì hé miệng giống như thấy chuyện khó giải quyết.
Trọng thương như vậy mà vẫn phải vất vả vì quốc sự, trong lòng Vân Kiều dâng lên sự đau lòng.
Nàng im lặng nhìn hắn, đôi mắt của hắn hẹp dài, lông mi vừa dài lại dày nhẹ nhàng che đôi mắt. Nếu nhìn chính diện lộ ra vẻ vô cùng lạnh lẽo, lộ vẻ lạnh lùng trầm ổn.
Nhưng nhìn góc nghiêng mặt hắn, đường cong hài hòa, hoàn toàn không ngờ người lạnh lẽo cứng rắn lại có góc nghiêng nhìn đẹp như thế.
Nàng ngây ngốc nhìn xem, một giọng nói ung dung từ gian ngoài truyền vào, không vội không chậm, vô cùng êm tai: “Đẹp mắt không?”
Vân Kiều như bị người ta phát hiện, trong nháy mắt mặt như lửa đốt. Nàng đang muốn quay người đi đã nghe tiếng hắn nói: “Tới đây.”
Nghe vậy, thân thể Vân Kiều cứng đờ, một hồi lâu nàng mới chậm rãi quay người, đuôi lông mày khẽ nhấc lên nhìn thấy hắn vẫy tay với nàng.
Không trốn được, đành phải kiên trì đi tới.
Vân Kiều vừa đi đến gần, hắn đã kéo nàng vào ngực.
Thân thể nàng nhẹ nhàng, chỉ cần kéo nhẹ một chút đã rất dễ dàng kéo nàng tới.
Người vừa đến trước ngực, Phó Dung Chương đã cúi đầu cắn một cái lên môi nàng.
Vân Kiều còn chưa kịp chuẩn bị đã bị hôn một cái, nàng vội vàng dùng mu bàn tay che môi, không cho hắn tiến thêm một bước.
Mắt hạnh óng ánh trong suốt, chỉ nhìn hắn một chút gương mặt xinh đẹp đã đỏ lên. Nàng vội vàng dời mắt, che giấu vẻ bối rối khó kiềm nén trong đáy mắt.
Phó Dung Chương cầm tay của nàng, hôn một cái lên đó: “Sao thế? Chỉ có nàng được nhìn lén, không cho bản vương hôn trộm à?”
Vân Kiều nghe thấy giọng điệu trêu chọc trong lời nói của hắn, càng bưng kín mặt, hơi giãy dụa chạy trốn khỏi ngực hắn.
Bị hắn ngắt lời một phen, nàng cũng quên hỏi vết thương của hắn như thế nào.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng, Phó Dung Chương cũng không tiếp tục trêu đùa nàng nữa.
Động tác kéo nàng vào lòng kia dùng sức cũng không nhỏ, vết thương đã bắt đầu thấy đau. Phó Dung Chương không hề hô lên một tiếng, trên mặt nhìn không ra chút khác biệt gì.
So với những cơn ác mộng hàng đêm và đau đến không muốn sống kia, chút đau đớn đó vốn không tính là đau đớn.
Bây giờ nàng sống sờ sờ, đang bên cạnh hắn, cho dù trái tim hắn bị khoét thì hắn cũng không sợ hãi. Huống chi lần này trúng tên vẫn chệch khỏi tim, không bị thương tổn nơi quan trọng, cũng xem như may mắn.
–
Đợi sau khi Vân Kiều rửa mặt xong, hai người mới cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Thấy ăn cũng sắp xong, Phó Dung Chương mới nói: “Hôm nay lại mặt, bây giờ tình hình này tuyệt đối không về nhà được, bản vương sai người bày yến hội…”
Ngày thứ ba lại mặt là phải về nhà mẹ đẻ mà?
Nhưng ngay cả trong nhà còn có ai nàng đều không rõ ràng, nói gì ngày thứ ba lại mặt?
Vân Kiều che đậy vẻ mất mác trong mắt, há miệng khẽ cười một tiếng: “Vương gia sắp xếp là được rồi.”
Chờ đến buổi chiều, Vân Kiều mới biết buổi tiệc lại gặp bày ở đình hoa đào. Cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, mà còn có những người khác.
Ngoại trừ Tô Dực Phỉ, Cố Văn Hiên thì còn gặp được Đoan Dương. Chút không vui trong lòng Vân Kiều đều dần tan biến.
Trước hôn lễ, nhờ có Đoan Dương thường đến Vân phủ làm bạn với nàng, một tháng qua, hai người đã trở thành khuê mật không có chuyện gì không nói được.
Lần này vì muốn tiệc lại mặt náo nhiệt một chút nên Phó Dung Chương đã phái người đón Đoan Dương tới.
Đúng như suy đoán của Phó Dung Chương, Vân Kiều nhìn thấy Đoan Dương đến thì cả người đều trở nên vui vẻ, rời khỏi tay hắn mà đi về phía Đoan Dương.
Phó Dung Chương nhìn thấy lòng bàn tay mình trống rỗng, hắn ngây ngốc một chút.
Không ngờ mình lại bị nàng vứt bỏ như thế!
Lập tức hắn lại muốn đưa tiễn Đoan Dương tại chỗ.
Phó Dung Chương trầm mặc bước nhanh về phía trước, hắn dắt Vân Kiều đi đến đình hoa đào.
Không ai hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Vân Kiều lại bị dắt đi trong mờ mịt.
“Ơ…”
Sau khi nghe thấy tiếng kháng nghị của Đoan Dương, Phó Dung Chương quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ấy một chút.
Đoan Dương thấy thế lập tức im bặt, nàng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn qua thì bất chợt rùng mình một cái, cũng không dám tiến lên.
Trong chớp mắt, bàn tay nhỏ nhỏ, mềm mại không xương đã tràn đầy lòng bàn tay và trái tim hắn, giống như cầm lấy cảnh xuân tươi đẹp nhất thế gian.
Vân Kiều không kháng cự lại được Phó Dung Chương, đối với Đoan Dương bị bỏ rơi nàng rất băn khoăn, liên tục quay đầu, trong ánh mắt đều là áy náy.
Đoan Dương nhìn quanh bốn phía, thấy không ai để ý để ý đến nàng thì trừng mắt nhìn Vân Kiều.
Đúng lúc màn lụa đình hoa đào bị thổi lên, Cố Văn Hiên ở giữa đình đài đúng lúc thấy dáng vẻ hoạt bát này của Đoan Dương.
Dáng vẻ linh động hoạt bát khác với dáng vẻ đoan trang tao nhã ngày thường một trời một vực.
Dường như tim của Cố Văn Hiên bị thứ gì đó chạm khẽ một chút, đập loạn nhịp.
–
Không bao lâu sau, một đoàn người đi vào đình hoa đào, đám người Tô Dực Phỉ, Cố Văn Hiên đã đợi sẵn.
Vừa vào vị trí ngồi, Vân Kiều không ngờ lại gặp Thượng Quan Thao, nàng ngẩn người.
Rốt cuộc Thượng Quan Thao cũng không phí hết tâm tư tìm người ba năm, y cũng choáng.
Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, toàn bộ lồng ngực như bị chất đầy bông, căng lên nhưng lại mềm mềm, hốc mắt hơi đỏ lên.
Hồi lâu sau, từ cuống họng khàn khàn phát ra câu hỏi ba năm qua y muốn hỏi nhất: “Vương… Vương phi, đã khỏe chưa?”
Ngoại trừ Vân Kiều và Đoan Dương, những người khác đều biết quan hệ giữa Thượng Quan Thao và Vân Kiều. Đối với phản ứng của y cũng không kinh ngạc.
Đối với nam nhân lúc trước không cứu được mình, cho dù biết rõ tình hình lúc đó thì y cũng không phải đối thủ của không phải là đối thủ của Phó Dung Chương. Trong lòng Vân Kiều vẫn như cũ có chút không vui.
May mà Phó Dung Chương cũng không phải kẻ xấu, ngộ nhỡ hắn là kẻ xấu thì bây giờ nàng đang trải qua khoảng thời gian tối tăm không nhìn thấy mặt trời.
Vân Kiều nhàn nhạt cười khẽ một tiếng, khẽ gật đầu xem như trả lời câu thăm hỏi ân cần của y, khách sáo lại xa cách.
Thượng Quan Thao thấy nàng phản ứng lạnh nhạt như vậy, trong đáy lòng nổi lên vẻ đắng chát.
Nếu như lúc đó biết được nàng chính là muội muội của y thì cho dù liều mạng y cũng sẽ cứu.
Cuối cùng y vẫn không cứu.
Không trách được trong lòng nàng vẫn hận.
Tiệc lại mặt vô cùng vui vẻ, sao có thể có bầu không khí trầm lắng vậy được? Tô Dực Phỉ thấy tình hình thế này, vội vàng gọi mọi người mau chóng ngồi vào vị trí.
Buổi yến hội này cũng phải vui vẻ các loại.
Có Tô Dực Phỉ ở đây, dù bầu không khí bình thường cũng sẽ không nhàm chán.
Ngoại trừ Phó Dung Chương bị thương không thể uống rượu ra, Cố Văn Hiên và Thượng Quan Thao đều bị Tô Dực Phỉ rót không ít.
Vân Kiều muốn chiếu cố Phó Dung Chương, cho dù bên cạnh nàng chính là rượu hoa đào được chưng cất thì nàng cũng không uống một giọt.
Trái lại là Đoan Dương đoan trang ngồi xuống, không nói nhiều, dáng vẻ mời mời lượn lượn, ly rượu trong tay chưa ngừng qua, từng ngụm từng ngụm nhỏ chậm rãi rót xuống.
Rượu hoa đào uống nào ngọt thuận miệng nhưng dễ say, sức ngấm cũng đủ. Trong lúc vô thức, Đoan Dương đã uống xong cả bình.
Trong bữa tiệc, mấy lần Cố Văn Hiên vô ý hay cố tình nhìn về phía Đoan Dương, trong đầu đều là dáng vẻ hoạt bát khi nãy của nàng.
Ánh trăng trong bầu trời đêm đã leo lên không trung.
Trong buổi tiệc, người tỉnh táo nhất chưa uống một giọt rượu nào chính là phu thê Phó Dung Chương.
Từ trước đến nay Cố Văn Hiên vẫn kiềm chế không uống quá nhiều, tuy có men say song ý thức còn tỉnh táo, những người khác đã say khướt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT