Nhận được bẩm báo của bọn thị nữ, Phó Dung Chương sẽ nhanh chóng xong viện, Vân Kiều đã chờ bên ngoài đình viện từ sớm.
Bây giờ đang là thời tiết tốt cỏ mọc én bay, trong vương phủ trồng đầy các loại kỳ hoa dị thảo, cũng là cảnh đẹp ý vui. Chỉ là phía sau núi có một mảnh đất trống lớn, nếu dùng để trồng hoa mai thì đến mùa đông nhất định sẽ có một cảnh rất đẹp.
Vân Kiều thích nhất chính là hồng mai, không cùng muôn hoa đua thắm, ngày lạnh tự nở. Trong cảnh tiêu điều mùa đông nó đẹp nhất, ấm áp nhất.
Nàng từng hỏi qua Viên Ly mới biết được vốn dĩ trong phủ có mấy cây mai vàng, nhưng mà ba năm trước Phó Dung Chương đã yêu cầu chặt bỏ. Trong vương phủ không được trồng mai, ngay cả một cây một mầm cũng không cho giữ lại.
Ngoại trừ mai, nhưng cây khác đều được.
Vì không đoán được tâm tư của Phó Dung Chương nên Viên Ly cũng không dám tự ý làm gì. Cho nên sau núi trống rỗng, trong vương phủ chỉ có chút hoa có quý báu, phú quý.
Đang suy nghĩ lại nghe thấy tiếng chó con sủa, Vân Kiều nhìn qua, đúng lúc thấy một bé trai khoảng tám chín tuổi, ngũ quan tinh tế, quần áo xa hoa đang ôm một con chó lông xù lớn, tò mò nhìn nàng.
Thấy nàng nhìn sang, bé trai hỏi: “Ngươi chính là hoàng thẩm thẩm đẹp như tiên nữ trong truyền thuyết sao?”
Nói xong, y như đánh giá mà gật đầu: “Ừm, đúng thật là đẹp.”
Ngây thơ hồn nhiên lại làm dáng vẻ ông cụ non, Vân Kiều không nhịn được mà cong môi.
Nghe được câu “Hoàng thẩm thẩm”, Vân Kiều lập tức đoán được thân phận của y. Nàng hành lễ với y: “Vân Kiều bái kiến hoàng thượng.”
“Bình thân đi.” Phó Diễm khẽ hất cằm, ánh mắt nhìn Vân Kiều giống như Tông Sư Khuyển trong ngực y, ngây thơ, ngoan ngoãn.
Trái lại, ở phía sau y có một đoàn cung nhân, trong đó có một người cũng ôm một con chó con trong ngực. Chỉ là con chó còn rất nhỏ, giống như vừa ra đời không bao lâu.
Vân Kiều nhìn thấy những con vật nhỏ này, trong lòng mềm nhũn: “Hoàng thượng, những con chó con này nhìn thật dễ thương.”
“Ngươi thích sao?” Phó Diễm nghiêng đầu nhỏ, nhìn nàng: “Vậy thì ban thưởng cho ngươi một con, xem như trẫm đưa cho ngươi làm quà tân hôn.”
Vân Kiều không ngờ Phó Diễm lại thẳng thắn như thế, đưa cho nàng một con chó nhỏ đáng yêu như thế này. Trong phút chốc nàng không phản ứng kịp, cũng không biết nhận hay không nhận mới tốt. Lúc nàng đang muốn uyển chuyển từ chối thì Phó Diễm đã sai người đem con chó con bỏ vào trong ngực nàng.
Nàng vô thức ôm lấy, cũng không biết phải làm sao.
Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng: “Hoàng thượng.”
Nghe thấy giọng nói của Phó Dung Chương, thân thể Phó Diễm run lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía người tới, sợ hãi nói: “Hoàng thúc…”
“Hôm nay hoàng thượng làm bài tập xong rồi? Thông giám xem rồi?”
Phó Diễm xấu hô cúi đầu, yếu ớt nói: “Chưa… Hôm qua tân hôn không có gặp tân nương tử, trẫm muốn đi xem một chút nên…”
Phó Diễm còn chưa nói xong, Tông Sư Khuyển trong ngực y sủa lên một tiếng, tránh thoát sự ôm ấp của y, đảo lộn trên mặt đất một vòng. Giống như nó bị kinh hãi, chạy loạn xung quanh, chạy quá nhanh nên chạy lầm về phía Phó Dung Chương.
“Ngao Lang!” Phó Diễm hô lên một tiếng, sau đó chạy lên bắt Tông Sư Khuyển lại. Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, trong lúc bối rối y đụng vào eo của Phó Dung Chương.
Phó Dung Chương bị đụng lùi về sau một bước, nhíu mày lại, lạnh lùng phân phó người.”Bắt lấy nó.”
Rất nhanh, Tông Sư Khuyển đã bị bắt lại.
Sắc mặt Phó Dung Chương như nhỏ ra mực, nhìn chằm chằm Phó Diễm giống như ngây thơ lại hèn yếu. Hồi lâu sau, hắn chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Hoàng thượng, chơi bời lêu lổng.”
Phó Diễm cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Phó Dung Chương bình tĩnh nhìn y một lát, cũng không nói gì. Hắn chỉ sai người đưa y trở về, phân phó đế sư tăng cường đốc thúc việc học.
Đưa tiễn Phó Diễm xong, Phó Dung Chương cùng Vân Kiều xuất phát đi thái miếu tế bái.
Đại hôn của Nhiếp chính vương tế bái thái miếu cũng không phải việc nhỏ, tất cả vật dụng tế tự chất đầy mấy xe ngựa.
Đội ngũ đi theo trùng trùng điệp điệp, chậm rãi chạy về ngoại ô, dần dần đi từng bước.
Ở hướng long liễn phía sau, ánh mắt Phó Diễm lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng. Đầu mũi tên tám móc ngâm độc cũng không đánh chết Phó Dung Chương, thật sự là mạng lớn.
Nhưng mà…
Tiếp theo còn chưa chắc.
–
Sau khi lên xe ngựa, Vân Kiều thấy sắc mặt Phó Dung Chương không tốt cũng không dám lên tiếng. Không biết làm sao lại trêu chọc hắn, cũng hơi tiếc con chó nhỏ kia.
Nhìn con chó đó rất đáng yêu, nàng rất thích, nhưng Phó Dung Chương không cho phép nàng nuôi.
Từ trước đến nay Vân Kiều cũng tùy duyên, cũng không để ý lắm, thấy hắn không nói gì, nàng ngoan ngoãn ngồi một bên, an phận.
Dần dần, nàng phát hiện sắc mặt Phó Dung Chương hơi khác thường. Nàng lo âu ngồi nhích sang bên phải của hắn: “Vương gia, vết thương đau sao?”
Phó Dung Chương không rên một tiếng, chỉ nắm chặt tay nàng.
Xe ngựa vừa ra khỏi đô thành mới nghe Phó Dung Chương hô một tiếng: “Truyền Cố Văn Hiên.”
Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại. Cố Văn Hiên luôn đi theo lên xe ngựa, vừa cởi y phục của Phó Dung Chương ra thì sắc mặt thay đổi.
Lúc này Vân Kiều mới biết, chẳng biết từ lúc nào vết thương của Phó Dung Chương đã rách ra, áo trong thấm đầy máu, một đường cố chịu để ra khỏi thành.
Nhìn thấy vết thương chảy đầy máu, tay chân của Vân Kiều bắt đầu lạnh buốt. Có lẽ vì cảm nhận được sự khác thường của nàng, Phó Dung Chương đưa tay che kín mắt nàng lại: “Đừng nhìn.”
Phó Dung Chương đưa tay che mắt nàng lại cảm thấy hơi ẩm ướt.
Nước mắt của nàng âm thầm tràn ra ngoài, môi anh đào khẽ run nhẹ.
“Đừng sợ.”
Đây là lần đầu Cố Văn Hiên nghe thấy giọng điệu của Phó Dung Chương dịu dàng vậy, nhịn không được nhìn đôi vợ chồng trẻ một chút. Y không nói gì, hồi thần lại, vội vàng xử lý vết thương cho Phó Dung Chương.
“Vương gua, chẳng phải vi thần đã dặn dò ngài không được dùng sức, vết thương lại nứt ra sẽ dễ nhiễm trùng.”
Phó Dung Chương không nói gì, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
Phó Diễm kia nhìn như vô tình chạm vào, mặc dù là đụng vào eo bụng của hắn nhưng sức cũng không nhỏ, đã đánh thẳng vào vết thương bị nứt còn chưa liền miệng của hắn.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng, kiếp trước, Phó Diễm mười lăm tuổi bị Thượng Quan Huyễn giật dây mới xuống tay với hắn.
Không ngờ, trước sáu năm, Phó Diễm gần chín tuổi đã nảy sinh sát tâm với hắn.
Tuổi còn nhỏ mà giấu sâu lắm.
Những năm gần đây, hắn dùng hết sức lực bảo vệ giang sơn này chính là muốn lúc Phó Diễm tự mình chấp chính, hắn sẽ giao cho y một Đại Địch thái bình, dân giàu nước mạnh.
Tận tâm tận lực bồi dưỡng Phó Diễm, tự mình dạy dỗ giám sát, chính vì muốn y có thể ngồi vững giang sơn, xây dựng đất nước.
Cho dù hắn biết rõ, kiếp trước mình bị Phó Diễm giết, hắn cũng không để trong lòng, vốn dĩ cũng không để ý cái mạng này.
Làm như thế chỉ vì năm đó hắn đã hứa hẹn thì sẽ làm được: Bảo vệ Phó Diễm, bảo vệ giang sơn của y.
Biết rõ hắn quá mạnh sẽ tạo thành uy hiếp với Phó Diễm, nhưng hắn nhất định phải mạnh mới có thể chấn trụ triều cương.
Một kiếp này, những quyết sách quan trọng của hắn đều lấy danh nghĩa Phó Diễm. Dạy y, chỉ điểm y, không ngờ Phó Diễm đều dùng cách hắn dạy để trả lại trên người hắn.
Hôm đó, thích khách núp trong bóng tối kia, hắn loại bỏ hết tất cả người khả nghi đã đoán được Phó Diễm từ lâu, nhưng vẫn không thể tin được.
Một đứa nhỏ chín tuổi đã có năng lực như vậy, dưới mí mắt hắn mà bồi dưỡng người của mình để đả thương hắn.
Hành động hôm nay của Phó Diễm là muốn thử dò xét tình hình vết thương của hắn, cũng muốn tiếp cận Vân Kiều.
Từ trong miệng Tô Linh Nguyệt biết được Lương vương cũng nhận ra Vân Kiều, nói rõ ngày hôm đó chưa chắc những người khác không nhận ra.
Cho dù không có cũng đa phần giống như Phó Diễm, có ý đồ với Vân Kiều, mượn nàng đối phó hắn.
–
Sau khi Cố Văn Hiên băng bó vết thương cho hắn xong lần nữa thì kê đơn thuốc, lải nhải dặn dò một đống. Lúc Phó Dung Chương chuẩn bị đạp y xuống xe thì rốt cuộc y mới đi.
Khi hoàng hôn mới tới thái miếu.
Lúc đầu cũng chỉ làm theo hình thức, lại thêm Phó Dung Chương bị thương nên tất cả đều làm đơn giản.
Sau khi hai phu thê bái tế xong, Phó Dung Chương công bố với bên ngoài muốn ở lại thái miếu. Hắn cùng Vân Kiều trai giới tắm rửa, vì Đại Địch mà cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Bọn người Viên Ly ở lại thái miếu.
Phó Dung Chương dẫn theo Vân Kiều âm thầm đổi xe ngựa đi ra theo lối mật đạo, đến thôn trang cách thái miếu khoảng mười dặm.
Theo xe ngựa dần dần đi, Vân Kiều ngửi thấy mùi hoa mai. Nàng lập tức xốc màn xe lên, đập vào mắt vào mắt đều là màu hồng phấn của anh đào.
Hoàng hôn tươi đẹp đầy trời giống như phủ một lớp son phấn nhạt, rừng đào giữ sườn núi sáng rực như lửa, giống như tiên cảnh nhân gian.
Không ngờ Phó Dung Chương dẫn nàng đến thôn trang đẹp thế này.
Cây đào san sát nối tiếp nhau ngoài cửa sổ xe, bóng hoa chập chờn, ánh sáng lượn vòng dao động, thỉnh thoảng còn có cánh hoa bay vào trong xe, giống như bướm như tuyết.
“Vương gia muốn ở đây dưỡng thương sao?” Vân Kiều nhìn thoáng qua tim hắn, nghiêng đầu hỏi.
Ngẫm lại mấy ngày nay, hắn bị giày vò mấy lần vết thương lại nứt ra, nếu còn giày vò như thế, người sắt cũng không chịu được.
“Ừm, ở lại một khoảng thời gian.” Phó Dung Chương nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ thắm mê người của nàng, khẽ hỏi: “Thích không?”
“Thích.”
Đúng là quang cảnh nơi này rất đẹp, là nơi dưỡng người.
Hắn nên dưỡng thương thật tốt.
Lúm đồng tiên nàng hiện lên ý cười, người còn yêu kiều hơn hoa, Phó Dung Chương nhìn mê mệt.
Xe ngựa chậm rãi chạy lên núi, Vân Kiều chỉ nghĩ là thôn trang nhỏ, không ngờ lại là một trang viên lớn, cũng không nhỏ hơn vương phủ mấy.
Nhưng mà bài trí ở nơi này không tráng lệ như vương phủ, cũng không có tường cao linh ngói. Vô số kiến trúc bốn phía tạo thành trang viên, khí tức nông thôn nồng đậm nhưng lại giống như thế ngoại đào nguyên, u tĩnh lịch sự tao nhã, rời xa ồn ào.
Dọc theo đường nhỏ đều trồng cây đào, đẹp không sao tả xiết.
Ở trong đình viện chủ trạch có một hồ suối nước nóng nhỏ, giữa hồ chính là một đình đài, xung quanh rủ trướng mạn bằng lụa mỏng. Khi gió thổi qua, người ngồi trong đình có thể nhìn thấy cảnh đẹp hoa đào xung quanh.
Vân Kiều rất thích, sau bữa tối nàng đi đình viện ngắm hoa, ban đêm mới lưu luyến không rời trở về phòng.
Sau khi đợi Vân Kiều ngủ say, Phó Dung Chương nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó hắn mới khẽ đứng dậy, choàng một chiếc áo ngoài rồi ra cửa.
–
Đi đến mật thất gặp Thượng Quan Thao.
Sáng nay, sau khi gặp Tô Linh Nguyệt, có lẽ đoán được tung tích của Thượng Quan Thao nên hắn phái người chui vào phủ Lương vương cứu được Thượng Quan Thao.
Thượng Quan Thao thấy Phó Dung Chương, ánh mắt trở nên phức tạp. Y vẫn nhớ sau khi Huyền Long Vệ cứu được y, đã nghe người dẫn đầu nói với nói với Tô Linh Nguyệt: “Vương gia nhắn với Lương vương một câu, dám giữ người của bản vương để làm tin chỉ có người chết, xem Lương vương phi tự giải quyết cho tốt.”
Y mơ hồ đoán được Tô Linh Nguyệt và Phó Dung Chương đã đạt được giao dịch gì đó, nhưng muốn lấy y làm tin.
Quay đầu lại, Phó Dung Chương đã cứu y ra.
Y không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Phó Dung Chương.
Đối với việc Thượng Quan Thao không muốn hành lễ, Phó Dung Chương cũng không có ý trách tội, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn y một cái. Hắn ngồi xuống vị trí chủ vị, chưa hàn huyên nửa lời đã nói thẳng.
“Mấy ngày nay tra được gì rồi?”
Mặc dù bất mãn Phó Dung Chương cưỡng ép cưới Vân Kiều nhưng thật ra y cũng không làm gì được hắn. Thượng Quan Thao cứng cổ, không cam lòng hành lễ mới đáp lại.
“Lúc hạ quan đi truy tra hành tung của nữ tử mất tích, đến gần phủ Lương vương quận Nghi Châu thì bị mất manh mối. Lúc hạ quan bị bắt trong phủ Lương vương lại vô ý phát hiện dường như Lương vương chiêu binh mãi mã.”
Vì tra được những điều này nên Thượng Quan Thao bị người của Lương vương phát hiện, lập tức phong tỏa toàn thành mà điều tra y.
Y vốn nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, nên ngụy trang ẩn vào phủ Lương vương. Lúc sắp bị phát hiện thì được Tô Linh Nguyệt cứu được, cũng bị nàng nhốt lại.
Đến tận đây, Phó Dung Chương đã đại khái hiểu rõ mọi chuyện. Những thứ Ngự Linh Tán kia chính là thủ đoạn Phó Dung Hiện gom góp tiền tài để chiêu binh mãi mã, y đã nổi lên mưu đồ làm phản.
Về phần những ám gian đặc biệt kia chính là để làm tan rã thế lực của Phó Dung Chương hoặc là mánh khóe để khống chế trọng thần trong triều.
Trước mắt, vẫn không tìm ra được rốt cuộc những ám gian đặc biệt này được bồi dưỡng ra như thế nào.
Hắn vẫn nghĩ là ngòi nổ để Vân Kiều treo cổ tự tử ở kiếp trước chính là vì hắn xử trí Thượng Quan gia có mưu đồ mưu phản và mưu sát hắn.
Kiếp này, hắn vừa chèn ép và đề phòng Thượng Quan Huyễn, vừa ngăn cản Thượng Quan Huyễn và Phó Diễm kết minh, cũng không xử trí Thượng Quan Huyễn. Hắn giữ lại một mạng của ông ta, để mặc ông ta như con châu chấu nhảy nhót tưng bừng.
Nhưng mà, theo chân tướng việc mỹ nhân có hình xăm nổi lên mặt nước, lại biết tính cách vốn có của Vân Kiều thì hắn bắt đầu hoài nghi. Chuyện nàng treo cổ tự tử sợ là có nguyên do khác. Mà nguyên do này cùng quá trình bồi dưỡng ám gián đặc biệt có quan hệ cực kỳ lớn.
“Sau khi manh mối bị cắt đứt, không biết những thiếu nữ kia đã đi đâu.” Thượng Quan Thao hận mình không thể ra được nguyên nhân, không thể tìm được Vân Kiều.
Nghĩ đến đây, y nhớ đến lời Tô Linh Nguyệt nói, lại nhìn về phía Phó Dung Chương muốn chứng minh thật giả, thăm dò hỏi: “Muội muội ruột của hạ quan…”
“Đúng thật là bản vương cưới Vân Kiều làm phi.”
Chính tai nghe được tin tức này Thượng Quan Thao ngẩn người. Đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng y, nói không nên lời.
Hồi lâu sau y mới lên tiếng, quỳ xuống: “Cầu vương gia để hạ quan gặp xá muội một chút. Hơn ba năm không gặp, muội ấy còn nhỏ như thế…”
“Ngươi đã gặp nàng rồi.”
Thượng Quan Thao chấn động đến mức ngay cả lễ nghi tự xưng cũng quên mất: “Ta, ta gặp rồi?”
“Hôm đó, phía sau núi ở Linh Thác Tự.” Phó Dung Chương thản nhiên nói.
Lời của Phó Dung Chương giống như sét đánh, ầm vang một tiếng nổ tung trong đầu Thượng Quan Thao.
Đó là tiểu cô nương cầu cứu y!
Vốn dĩ y có thể cứu nàng, nhưng y không làm thế, nàng tự mình đưa nàng vào tay Phó Dung Chương!
Thật buồn cười/
Thượng Quan Thao ngửa đầu phá lên cười, cười chảy nước mắt.
“Vương gia, Kiều Nhi vốn không muốn gả cho ngài mà? Hôm đó, muội ấy vốn dĩ là cầu cứu hạ quan.”
Khí tức trên người Phó Dung Chương trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần, không nói gì mà nhìn Thượng Quan Thao.
“Cầu vương gia buông tha Vân Kiều.” Nói xong, Thượng Quan Thao bịch một tiếng dập đầu: “Vương gia nhất thời thích thú, nhưng mà đó là chậm trễ cả đời của Vân Kiều.”
Nghe vậy, gân xanh trên tay Phó Dung Chương nổi lên, trong nháy mắt cả người hắn bắn ra sát ý làm người ta sợ hãi. Hắn chậm rãi đi về phía Thượng Quan Thao, từ trên cao nhìn xuống y: “Ngươi cho rằng Ngọc điệp hoàng tộc là trò đùa sao? Nếu như bản vương chỉ là nhất thời cảm thấy thích thú nàng thì tội gì tốn công tốn sức!”
“Cho ngươi đi quận Nghi Châu vì muốn tra nguyên nhân nàng mất tích. Bản vương muốn biết nàng từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ngươi quá vô dụng, cũng không tra được thứ bản vương muốn.”
Lúc này, rốt cuộc Thượng Quan Thao mới phản ứng lại. Nhớ tới hôm đó Vân Kiều che mặt, y không nhận ra. Dáng vẻ y không thay đổi mà muội ấy cũng không nhận ra y!
“Vân Kiều mất trí nhớ rồi?”
Thấy Thượng Quan Thao tỉnh táo lại, sắc mặt Phó Dung Chương dịu lại, có thêm mấy phần kiên nhẫn.
“Mấy thiếu nữ bị Phó Dung Hiện bắt sẽ mất đi ký ức, bồi dưỡng thành ám gian ưu tú, học mị thuật, sau đó tiến vào hậu trạch của quan viên, trở thành công cụ giết người.”
Nghe cách làm rợn cả người, thủ đoạn quá độc ác, Thượng Quan Thao chưa từng nghe thấy, y chấn động đến mức không nói nên lời.
Cũng bắt đầu đau lòng vì Vân Kiều,
“Hôm nay cứu được ngươi, lại nói những lời này với ngươi cũng không phải bản vương có lòng lương thiện giúp ngươi giải thích.” Nói xong, Phó Dung Chương cụp mắt xuống, dưới đôi mi màu mực là bóng dáng run rẩy lạnh lùng lại cô đơn.
“Ngài mai chính là ngày tam triều lại mặt, bản vương sẽ sắp xếp Vân Kiều trong tiệc lại mặt. Nếu như ngươi thật lòng muốn tốt cho nàng thì nên biết phải làm sao.”
Theo tập tục hôn lễ, ngày mai chính là ngày Vân Kiều lại mặt. Thượng Quan Thao là huynh ruột của Vân Kiều, y có mặt mới có thể làm cho tiệc lại mặt của nàng trở nên đáng mặt.
Thượng Quan Thao mờ mịt lần nữa.
Phó Dung Chương phí hết tâm tư làm những chuyện này chỉ vì lễ lại mặt của Vân Kiều?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT