Edit by Đào Không Sợ Ma
Dung Hạo vừa cúp điện thoại, anh có thể cúi mặt hỏi Cố Hải Vận đã là tốt rồi, nhưng anh thậm chí còn nhướn mày.
Dung Hạo suốt đêm không ngủ.
Thế là anh lại bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của Dung Thanh Thanh, không ngờ anh lại dành cả đêm để xem.
Ngày hôm sau anh đến trường với đôi mắt to tròn đen láy, bị Cố Hải Vận và đàn em lớp bên cười nhạo.
Nhưng hiện tại, Dung Hạo lại đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn Dung Thanh Thanh.
Đây là lần đầu tiên Dung Hạo chủ động làm quen với chị ruột của mình.
Lúc này, Dung Thanh Thanh đang dựng lều, chuẩn bị trải qua đêm đầu tiên trong rừng nhiệt đới.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Dung Thanh Thanh và Cố Thạc ngầm hợp tác dựng lều.
Mặc dù chuyển động của các nhóm khách khác chậm hơn một chút nhưng họ vẫn có phần nguyên mẫu.
Tất nhiên, ngoại trừ nhóm của Lý Như và Vạn Ninh. Lý Như muốn thể hiện sự đáng yêu của mình, không ngừng ở bên cạnh cổ vũ: "Bảo bối, cố lên, em tin anh là giỏi nhất."
Vạn Ninh thực sự đang âm thầm làm việc một mình. Anh không còn cách nào khác ngoài việc ngủ ngoài trời.
"Cố lên, cố lên, cố lên nào!"
Vạn Ninh: "..."
Bây giờ Vạn Ninh không có tâm trạng để ý đến hành vi động kinh của Lý Như.
Giọng nói của Lý Như đã thu hút sự chú ý của những vị khách khác, đặc biệt là Dung Thanh Thanh, người đã phải vật lộn ở tận thế trong một khoảng thời gian dài.
Đã lâu rồi cô không được nghe giọng điệu như vậy, cô nghĩ nó khá giống một bộ phim truyền hình mà cô từng xem trước đây, buồn cười và hài hước nên cô cười hai tiếng: "haha."
"Giọng nói khá hay." Dung Thanh Thanh rất ngưỡng mộ Lý Như vì có thể giả giọng nói như vậy.
[Hahaha, giống như Dung Thanh Thanh, mị không thể nhịn được nữa. ]
[Giọng của Lý Như nghe giống như lúc tôi đang bị táo bón. ]
[Mô tả của lâu trên... đã khiến tôi phá vỡ hàng phòng ngự của mình thành công hahahaha. ]
[Tôi cảm thấy có chút tiếc nuối cho Vạn Ninh. Phải mất mấy kiếp đen đủi mới ở bên cạnh Lý Như. ]
[Hmm...sao nó không dễ thương nhỉ? ]
Lý Như nghe được giọng nói của Dung Thanh Thanh, trừng mắt nhìn cô rồi quay đi.
Cười cái gì mà cười? Đối với thể loại chương trình thực tế như thế này, ai cũng đến để thiết lập hình tượng.
Đôi mắt của Dung Thanh Thanh chớp động, sau đó cô liếc nhìn Lý Như. Lắc đầu, cô luôn cảm thấy những người xung quanh nữ chính có gì không ổn.
Nhưng cho đến nay Lý Như vẫn chưa gây nguy hiểm cho cô, Dung Thanh Thanh cũng không thèm tranh cãi với cô ta.
Trước khi Vạn Ninh rời khỏi nơi dựng lều, cô có thiện ý nhắc nhở:" Nơi này quá gần gốc cây bụi, có nhiều lá cây thối rữa trên mặt đất, có thể ẩn chứa một số động vật hút máu, nên di chuyển lều cách xa hai mét."
Vạn Ninh do dự trong việc dựng lều, nhưng anh gần như đã hoàn thành, việc di chuyển lều bây giờ tương đương với việc dựng lại từ đầu.
Anh nhìn Lý Như và nói: "Vậy thì ?"
Lý Như từ chối. Vị trí này ban đầu là do cô ta chọn, nó cách Dung Thanh Thanh và những người khác tương đối xa, nhưng đồng thời, nếu thực sự gặp nguy hiểm, cô vẫn có thể kêu cứu.
“Tôi không muốn gần với Dung Thanh Thanh như vậy.” Lý Như không chút suy nghĩ về Vạn Ninh.
Vạn Ninh không muốn một mình dựng lều nữa nên từ bỏ, không bao giờ muốn trải qua tiếng cổ vũ của Lý Như nữa.
Trong rừng nhiệt đới có rất nhiều loài bò sát như rắn và thằn lằn, nhưng Vạn Ninh cảm thấy sẽ không xui xẻo như vậy chứ.
Đây là một thực tế nếu một người không may mắn, thậm chí uống nước lạnh cũng sẽ bị nghẹn.
Vào ban đêm, sự yên tĩnh dần bao trùm. Ngoại trừ tiếng côn trùng thỉnh thoảng phát ra trong rừng nhiệt đới, mọi thứ đều đang ổn thỏa.
Đột nhiên một loạt tiếng hét phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
Lý Như luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang bò trên chân mình. Mềm và trơn.
Bật chiếc đèn pin do tổ chương trình đưa , Lý Như nhìn thấy một số sinh vật lạ đang bò trên chân của mình, cô ta sợ chết khiếp.
"A a a a a a!"
Âm thanh này đã khiến rất nhiều khán giả và blogger trên Weibo theo dõi các chủ đề nóng hổi trong thời gian thực chú ý.
[A, xảy ra chuyện gì vậy? ]
[Giọng nói dường như đến từ Lý Như? Sẽ không thực sự gặp phải con thú hoang nào đó rồi chứ. ]
[Cái thứ đang quằn quại trên chân cô ấy là gì vậy? Trông đáng sợ quá. ]
[Không phải chị Dung lại nói đúng nữa rồi chứ? ]
Vạn Ninh bị tiếng thét chói tai dọa đến mất hồn, một con cá chép đập nước*: "Sao vậy? Làm sao vậy?"
*Thường sử dụng miêu tả tình huống ai đó ngã sấp mặt và rất thường xuyên.
Lý Như khóc thét lên: “Chân của tôi, trên bắp chân của tôi có thứ gì đó.”
Vạn Ninh nhấc ống quần của Lý Như lên, trên đó có vài con đỉa dính vào, hiển nhiên đã hút rất nhiều máu, bụng sưng lên.
Lý Như chưa từng nhìn thấy loài vật này bao giờ, cô ta khóc đến khó thở. Lúc này Vạn Ninh đành phải trấn an: “Đây là một con đỉa, càng giãy dụa thì càng siết chặt.”
Nhưng tiếng hét vừa rồi của Lý Như đã đánh thức những vị khách khác, mọi người lập tức đề phòng.
Những người khác nghĩ rằng Lý Như đã xảy ra chuyện gì đó, họ đều mở khóa lều.
Kể từ khi trải qua ngày tận thế, Dung Thanh không ngủ một cách bình thường, nghe tiếng hét cô lập tức tỉnh dậy.
Cố Thạc mở mắt ra, lập tức bắt gặp ánh mắt của Dung Thanh Thanh.
Không có sự mưu mô nào trong đó, đôi mắt rất đẹp. Cố Thạc cảm giác như cả thế giới đều tràn ngập bên trong, tỏa sáng và rực rỡ.
Có lẽ là trước đó trong đầu anh hiện lên ký ức mơ hồ, nhưng Cố Thạc cảm giác được Dung Thanh Thanh hẳn là như thế này.
Dung Thanh Thanh nhạy cảm nhận ra Cố Thạc đang nhìn chằm chằm mình: "Trên mặt tôi có dính thứ gì sao?"
Cô nhớ mình ngủ không sâu lắm nên có lẽ sẽ không chảy nước dãi.
Cố Thạc đưa tay ra, nửa chừng mới nhận ra mình làm hành động này vì cái gì?
Cứ như thể họ rất quen thuộc với nhau vậy.
Anh có quen với Dung Thanh Thanh không?
Trước khi tham gia chương trình này anh có thể nói hoàn toàn không.
Trong lòng Cố Thạc tràn ngập sự hỗn loạn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cho dù sau khi anh nhận ra mình thích Dung Thanh Thanh, lấy tính cách của anh, anh nhất định không thể làm ra hành động khinh suất như vậy. Bàn tay vừa đưa ra bỗng khựng lại nửa chừng.
“Không sao, đã rơi rồi.” Cố Thạc giọng nói căng thẳng, sợ Dung Thanh Thanh nghe ra có chuyện gì đó.
Dung Thanh Thanh không hề nghi ngờ anh: " Vậy thì được."
Nhưng điều đó không thể ảnh hưởng đến ấn tượng tốt đẹp trong lòng Cố Thạc của cô.
Những vị khách khác cũng sợ gặp phải nguy hiểm thực sự nào nên vội vàng chạy đến lều của Lý Như.
Lúc này, sắc mặt Lý Như tái nhợt, toát mồ hôi lạnh. Vạn Ninh đã loại bỏ hết đám đỉa hút máu, nhưng bắp chân của Lý Như dính đầy máu, trông vẫn rất gớm ghiếc.
Đặc biệt là nữ khách như Tô Vi, lúc này có chút choáng váng, Vương Gia Vĩ che mắt cô lại: "Quay đi, đừng nhìn nữa."
Thành Du hỏi: “Máu chảy nhiều như vậy, sẽ không chết vì mất máu quá nhiều chứ?”
Nhắc tới chết vì mất máu quá nhiều, Lý Như càng sợ hãi hơn. Ban đầu cô ta chỉ đồng ý đến buổi ghi hình này hàng tháng để gây rắc rối cho Dung Thanh Thanh và tạo dựng làn sóng nổi tiếng. Nhưng cô ta không muốn chết, cô ta vẫn còn một tương lai tươi sáng.
Cuối cùng Dung Thanh Thanh cũng chậm rãi đi đến lều của Lý Như.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dung Thanh Thanh, Lý Như cảm thấy đau lòng đến mức không nhịn được.
Cô ta mắng: "Là cô à? Trước khi đi ngủ cô còn nói đến động vật hút máu, chắc cô đã lén cho chúng vào lều của tôi."
Dung Thanh Thanh: "?"
Cô ta bị bệnh nặng à?