Edit by Đào Không Sợ Ma

Ký ức vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Dung Thanh Thanh về Dung Hạo là nửa năm trước, khi hai chị em cãi nhau.

Dung Hạo cũng rất tức giận vì cô nhất quyết tranh giành đại ngôn với Dung Nguyệt Nguyệt, thẳng thừng nói: “Thật hy vọng cô không phải là chị ruột của tôi!”

Nhưng cô vẫn nhớ rằng mối quan hệ của cô và Dung Hạo cũng không tệ đến thế. Rõ ràng trước khi cô đến tận thế, Dung Hạo là một cậu nhóc thích làm nũng.

Phần lớn thời gian, Dung Hạo vẫn sẽ...

Rít lên, Dung Thanh Thanh lại tìm được nhiều ký ức mà cô không thể nhớ nổi.

Dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.

Dung Thanh Thanh sờ sờ đầu, cô cảm thấy đã quên đi cái gì đó.

Mùi thơm của món thỏ nướng trên tay cô ngày càng bay xa vào mũi các vị khách.

Dung Thanh Thanh lắc đầu, cô không nhớ được cũng không nên ép phải nhớ, cô chỉ nghĩ là do cô ở tận thế quá lâu nên ký ức gần như bị lãng quên.

Nhưng ai lại không yêu thích giá trị trải nghiệm? Quản Dung Hạo cung cấp điểm kinh nghiệm làm gì.

Dung Thanh Thanh nuốt nước miếng, mùi thịt thỏ với bột thì là nồng nặc. Lật thỏ bằng tay cho nóng đều, chỗ nào cũng phải được che mưa và sương. Khi đến thời điểm, chắc chắn sẽ có hương vị rất ngon.

Những vị khách khác ở phía bên kia đống lửa nhìn Dung Thanh Thanh đang lật miếng thịt thỏ nướng trong tay lên, lớp mỡ bóng loáng. Tại sao lại hấp dẫn đến thế, khiến người ta phải trố mắt nhìn.

Thành Du trực tiếp ở bên cạnh Dung Thanh Thanh, cho dù không ăn được, ngửi mùi cũng rất hài lòng.

Dung Thanh Thanh: “Hẳn là rất ngon.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.” Thành Du cứ nhìn chằm chằm vào chân thỏ.

Nhưng trước tiên Dung Thanh Thanh xé một miếng chân thỏ cho Cố Thạc nói: "Cố Thạc, anh ăn thử đi."

Điểm kinh nghiệm cung cấp cho các cao thủ thật xứng đáng với một chân lớn như vậy.

Cố Thạc vừa mở miệng, Dung Thanh Thanh vẫn không ngừng nhìn chằm chằm anh.

Khiến anh xấu hổ không dám ăn: "Không thì , em ăn trước một miếng đi."

Đôi mắt của Dung Thanh Thanh sáng lên:"Thế thì... không tốt đâu nhỉ?"

Cố Thạc cười nói: "Không có việc gì, thịt là do em bắt được, cho em ăn miếng đầu tiên cũng không có vấn đề gì."

Trong trường hợp này, cô sẽ không lịch sự.

Khi Dung Thanh Thanh và Cố Thạc nói chuyện, Thành Du liếc nhìn Quý Khắc.

Cố gắng lên!

Woohoo, hóa ra Cố Ảnh Đế lại yêu Dung Thanh Thanh đến thế! Mà Thanh Thanh vốn bảo vệ lương thực như vậy, cư nhiên đã cho Cố Thạc một chân trước!

Chắc chắn rồi, các tài khoản tiếp thị trực tuyến đang lừa dối mọi người.

Trên thực tế, nếu cô ấy là Thành Du, cô ấy chắc chắn sẽ thích Dung Thanh Thanh. Cô có khả năng sinh tồn ở nơi hoang dã và vẻ đẹp của cô ấy gần như không ai trong giới có thể so sánh được. Nếu ở cùng Thanh Thanh, cô ấy chắc chắn sẽ được yêu mến.

Quý Khắc cho rằng Thành Du đang ghen tị nên đã an ủi cô ấy: "Đừng ghen tị với Thanh Thanh, sau này anh sẽ cho em miếng đầu tiên."

Thành Du sửng sốt một lát, lỗ tai dần dần đỏ lên.

[Aiya, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể được cho ăn một ngụm cơm chó khi xem chương trình tạp kỹ sinh tồn nơi hoang dã. ]

[Tôi đá con chó của mình. Nó trừng mắt nhìn tôi sủa, như đang giễu cợt tôi một cách lạnh lùng: Aiya, sau khi đá tôi, anh vẫn còn độc thân! ]

[Là ai? Khóe miệng bay tới thái dương, nắng kề vai không nói. ]

Lý Như: “Bảo bối, bánh quy nén trong tay anh nhìn còn ngon hơn của em.”

Vạn Ninh cũng không phải không nhận được lời ám chỉ điên cuồng của Lý Như, mắt anh ta gần như đang giật giật, nhưng anh ta thực sự không muốn để ý tới.

Lãnh cảm-jpg.

Lý Như cho rằng Vạn Ninh không nhìn thấy, liền dùng khuỷu tay thúc anh ta, nghiêng người cắn một miếng bánh quy của Vạn Ninh.

Vạn Ninh thật sự không ngờ rằng bánh quy trong tay lại bị ăn mất.

Đồng nhân sửng sốt, người phụ nữ này còn muốn làm gì nữa?

Vừa nghe, Lý Như ngượng ngùng cười nói: “Quả nhiên, của bảo bối là ngon nhất.”

Vạn Ninh: "..."

Toàn thân anh ta nổi da gà.

Nhưng anh ta tức giận đến mức vẫn muốn hợp tác biểu diễn: “Vậy anh sẽ cho em tất cả những gì anh có.”

Lý Như ngượng ngùng cười: “Không, em chỉ muốn nếm thử bánh quy của anh thôi.”

Vạn Ninh nắm chặt nắm đấm: “Ha ha, chỉ cần bảo bối cảm thấy ngon là được.”

Lúc này Lý Như mới cảm thấy hài lòng.

Cô ấy là minh tinh tuyến hai, không thể bị kẻ ngốc như Dung Thanh Thanh trấn áp được.

Không phải chỉ là thể hiện tình cảm thôi sao?

[Cái này? Lý Như không thực sự nghĩ điều này ngọt phải không? ]

[Tôi thực sự cười muốn nằm,Vạn Ninh dường như không nhận được tín hiệu nào cả. ]

[Giúp với, tôi đã đào tường được một chút bằng ngón chân rồi. ]

[Lầu trên, ngón chân của tôi cũng đã mỏi, hahahaha. ]

Trong lúc Lý Như đang thể hiện tình cảm thì Dung Thanh Thanh đã phân phát con thỏ nướng kỹ lưỡng cho khách mời.

Canh nấm do Trương Tiểu Viên và Tô Vi nấu cũng vừa xong.

Nếu như trước đây, Lý Như còn có sức lực thể hiện tình cảm thì bây giờ cô ta đã không thể thể hiện được nữa.

Thỏ nướng ngon thật đấy!

Lý Như ngửi thấy mùi thơm, miệng bắt đầu chảy nước miếng. Nhưng nói ra như nước đổ đi, cô ta phải kìm lại, không được tự làm mình xấu hổ.

Bánh quy nén trong miệng khô khốc, nhai không có mùi vị gì.

[Mọi người rất hài lòng, Lý Như đang ăn bánh quy nén. ]

[Bỗng nhiên cảm thấy Lý Như thật khổ sở, nhưng thật xin lỗi, tôi vẫn muốn cười hahahahaha. ]

[Đây là điều mà chị Như của chúng tôi đã nói là dù có chết cũng sẽ không ăn, bởi vì chị Như rất tốt bụng.]

Dung Thanh Thanh vừa ăn vừa nói thêm gì đó: “Quả nhiên là con thỏ tôi bắt được. Thịt chắc và mềm, ăn rất ngon. Con thỏ đáng yêu quá, sao có thể không ăn thịt con thỏ được!”

Cố Thạc cười hai tiếng: "Đúng vậy, dù sao thỏ cũng không muốn em chết đói vì vẻ đẹp tự nhiên của em."

Dung Thanh Thanh không ngờ Cố Thạc có thể tiếp thu được câu nói đùa, trong lúc nhất thời sửng sốt. Cố Thạc đang khen ngợi vẻ đẹp tự nhiên của cô sao?

Được một anh chàng đẹp trai như Cố Thạc khen, thật xấu hổ.

Dung Thanh Thanh nhếch khóe miệng, quay người tiếp tục nướng con thỏ.

[Wocao, Cố Ảnh Đế đang nói về tình yêu à? ]

[Hahahaha, tai của cường giả Dung Thanh Thanh đỏ bừng! ]

[Tôi tuyên bố , hôm nay lại là một ngày không lường trước được điều gì. ]

Lý Như: "..."

Dung Thanh Thanh đang chế nhạo cô ta phải không?

Lý Như dùng sức cắn một miếng bánh quy nén trong tay, tưởng tượng thứ mình đang ăn là thịt thỏ.

"Bảo bối, chúng ta là người tử tế phải không? Chúng ta sẽ không ăn thịt thỏ."

Vạn Ninh: "?"

Sống không cảm tình, chị hai, khi nào mới thay đổi thói quen nói nhảm?

Đã mắng tất cả những vị khách có mặt tại chương trình tạp kỹ hoang dã này , Vạn Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta và Lý Như thực sự có thể an toàn đi đến cuối cùng.

Quả nhiên, sau khi Lý Như nói những lời này, khách mời dừng lại rồi đứng đi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta sẽ bị Lý Như dìm chết. Ahhh, hối hận quá, sao anh lại chọn Lý Như để xào CP với cô ta.

Thành Du ngạc nhiên nhìn Dung Thanh Thanh. Chị em kết nghĩa, cô thích .

Vì vậy khi đến lượt Thành Du lấy thịt thỏ, ánh mắt đặc biệt liếc nhìn Lý Như: "Thỏ, chúng tôi đều sẽ cảm ơn cậu. Tuy chúng tôi ăn thịt cậu nhưng chúng tôi vẫn rất tốt bụng."

"Thật sự rất ngon. Woohoo." Thành Du điên cuồng gật đầu.



Dương Thiên cũng kinh ngạc nhướn mày: "Thật sự rất ngon."

Đặc biệt là Dương Thiên và Trương Tiểu Viễn, bọn họ cho rằng Dung Thanh Thanh là người khó tiếp xúc, trước khi đến ghi hình đều lo lắng không biết có khó chịu hay không.

Cuối cùng, là do đã suy nghĩ quá nhiều. Dung Thanh Thanh không chỉ có tài hùng biện mà còn rất thẳng thắn trong mọi việc. Cô ấy là một người hào sảng.

Những lo lắng trước đó đã được xua tan từ lâu.

Quả nhiên, sau khi tiếp xúc cá nhân thì người ta vẫn phải biết phẩm chất. Ngoại trừ Dung Thanh Thanh, trước đây bọn họ cho rằng Lý Như trước đây rất dễ nhìn, nhưng họ đã nhầm.

Khi điểm kinh nghiệm trên bảng hệ thống của Dung Thanh Thanh tiếp tục tăng lên, cô cười càng rạng rỡ hơn.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều cười chết vì Dung Thanh Thanh và Thành Du.

[Mọi người đều tinh nghịch quá, hahahaha. ]

[Mọi thứ trên cơ thể Lý Như chỉ có cái miệng là cứng đầu thôi đúng không. ]

[Hahahaha, Lý Như không thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vạn Ninh sao? ]

[Vạn Ninh: Tôi không hiểu, nhưng tôi rất sốc·jpg]

***

Tại Dung gia.

Dung Hạo suy sụp sau khi trở về nhà.

Cậu gặp mẹ kế, bà dường như nhìn thấy rõ tâm trạng Dung Hạo không tốt, tay cầm ly sữa: “Ai chọc Hạo Hạo của chúng ta?”

“Về đến nhà liền cảm thấy chán nản.” Mẹ kế sờ lên đầu Dung Hạo, cười nói: “Hạo Hạo chúng ta không còn vui vẻ nữa.”

Môi Dung Hạo mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn im lặng: “Không có gì to tát cả.”

Dung Hạo nhìn mẹ kế hiền lành, nghĩ tới Dung Thanh Thanh vì sao lại từ chối tiếp nhận mẹ kế và chị Nguyệt Nguyệt.

Mẹ kế và chị Nguyệt Nguyệt sẽ không bao giờ lớn tiếng với anh, thậm chí còn nói với anh: "Chúng ta chỉ muốn con sống một cuộc sống hạnh phúc. Ở tuổi này, con nên sống theo ý mình và hạnh phúc."

Chị Nguyệt Nguyệt cũng nói: “Dù em có quyết định gì hay làm gì, chị cũng sẽ ủng hộ em.”

Bao gồm mỗi lần Dung Thanh Thanh làm khó bọn họ, mẹ kế và chị Nguyệt Nguyệt cũng sẽ lựa chọn tha thứ cho cô: “Thanh Thanh là đại tiểu thư của Dung gia, là một phần của Dung gia. Chúng ta phải bao dung con bé.”

Nhưng sau mỗi lần như vậy, Dung Thanh Thanh vẫn càng quá đáng hơn: “Tôi là người nhà họ Dung, tại sao tôi lại phải cầu xin bà bao dung cho tôi?”

Trong trí nhớ của Dung Hạo tràn ngập một Dung Thanh Thanh kiêu ngạo và ngu ngốc như vậy.

Dung Hạo trở về phòng, tức giận sờ sờ mặt.

Cậu ta rốt cuộc không hiểu gì về Dung Thanh Thanh.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Dung Hạo không thể khống chế được tay mình, lên mạng tìm kiếm tin tức về Dung Thanh Thanh.

Hai tháng trước, hầu hết đều mắng cô, nhưng gần đây, ngày càng nhiều người trở thành fan của Dung Thanh Thanh sau khi xem chương trình tạp kỹ.

Loay hoay hồi lâu, Dung Hạo bấm vào xem chương trình 《Sinh Tồn Nơi Hoang Dã》mà Dung Thanh Thanh tham gia.

Trong một đêm, Dung Hạo đã xem hết nội dung tập đầu tiên show sinh tồn của Dung Thanh Thanh.

Người ở bên trong khung hình, tự tin và hào phóng, không hề kiêu ngạo hay vô lý khi đối mặt với Dung gia.

Dung Hạo chỉ cảm thấy có chút bối rối. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Dung Thanh Thanh như thế này, chấn động quá lớn, không biết tâm sự cùng ai.

Cậu có biết Dung Thanh Thanh không? Dung Hạo không biết, cậu cho là mình biết đủ rồi.

Nhưng có vẻ đúng như Cố Hải Vận nói, cậu hoàn toàn không biết Dung Thanh Thanh chứ đừng nói đến những gì cô biết.

Màn đêm càng lúc càng sâu, như muốn nuốt chửng tất cả.

Dung Hạo dựa vào tường, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng lựa chọn gọi điện thoại nhờ Cố Hải Vận.

Nhìn dãy số, Dung Hạo bấm gọi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng điện thoại cũng được nhấc lên. Là giọng nói thiếu kiên nhẫn của Cố Hải Vận: "Là ai?"

Ban đêm ban hôm , làm xáo trộn giấc ngủ của anh. Sau đó Cố Hải Vận nghe được giọng nói của Dung Hạo: "Là tôi, Dung Hạo."

Cố Hải Vận nửa mơ nửa tỉnh mà tỉnh lại. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Dung Hạo quả thực đã gọi cho anh.

Anh lạnh lùng nói: “Tôi không nghĩ mối quan hệ của tôi và Dung tiểu thiếu gia tốt đến mức chúng ta có thể dành cả đêm để nói chuyện điện thoại.”

Dung Hạo không bật đèn, trong phòng tối tăm. Anh hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên không kiêu ngạo với Cố Hải Vận: "Cố Hải Vận, tôi hỏi cậu một chuyện được không?"

Mối quan hệ giữa Cố Hải Vận và Dung Hạo vẫn luôn ngang hàng.

Anh ấy khá tò mò.

Dừng lại vài giây, Dung Hạo chỉ có thể nghe được tiếng nhịp tim: "Cố Hải Vận, cậu có thể kể cho tôi nghe chuyện Dung Thanh Thanh ở Cố gia không?"

Cố Hải Vận: "???"

Anh không nghe nhầm chứ? Khi Cố tiểu thiếu gia nói về Dung Thanh Thanh, anh không hề buồn ngủ chút nào!

“Muốn biết về chị dâu của tôi…” Sau đó, giọng nói của Cố Hải Vận truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “ Thì cầu xin tôi.”

Hết chương 29.

-------------

•Đào Không Sợ Ma :

Mới đi dạo trên Google, thấy mấy page cập nhận chương nhanh quá, ra chương nào là up chương đó.

Nói chứ , nhớ ủng hộ tớ trên Wat,tpad Đào Không Sợ Ma nha.

Nhiều sự ủng hộ sẽ có phúc lợi, xin cảm ơn!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play